Menu Đóng

Con trẻ lì bướng tuổi dậy thì

Việc con trẻ ở tuổi dậy thì trở nên lì lợm, bướng bỉnh, chống đối không phải là hư hay mất dạy.

Nó là một quá trình phát triển tâm lý, nhận thức, cảm xúc tự nhiên, nhưng bị tác động mạnh từ cách cha mẹ ứng xử.

Chúng lì bướng vì muốn khẳng định cái tôi, thử giới hạn và tìm kiếm sự tôn trọng từ cha mẹ.

Vì vậy, Cha mẹ cần lắng nghe, kiên nhẫn đồng hành, tôn trọng ý kiến của con và định hướng nhẹ nhàng thay vì áp đặt.

1. Giai đoạn dậy thì là bước ngoặt tâm lý

Ở tuổi dậy thì, não bộ vùng vỏ não trước trán (chịu trách nhiệm về lý trí, kiểm soát hành vi) chưa phát triển hoàn chỉnh. Trong khi đó, vùng não cảm xúc lại hoạt động mạnh. Vì vậy Trẻ dễ nóng nảy, phản kháng, cực đoan trong hành vi và lời nói.

Trẻ bắt đầu hình thành cái tôi, mong muốn được tự lập, tự quyết định, tự khẳng định.

Nếu người lớn vẫn nhìn con như đứa trẻ nhỏ mà áp đặt theo lối mệnh lệnh, so sánh, kiểm soát, thì phản ứng tự nhiên sẽ là chống đối, lì bướng để bảo vệ cái tôi.

2. Sai lầm thường thấy của cha mẹ làm tăng sự lì bướng

Phần lớn căn nguyên nằm ở cha mẹ mà không phải chỉ ở con

Áp đặt và kiểm soát quá mức: Cha mẹ bắt con làm theo ý mình mà không cho con cơ hội được lựa chọn hay giải thích.

So sánh và hạ thấp: Nói con trai nhà người ta ngoan hơn, chịu khó hơn, giỏi hơn… khiến trẻ cảm thấy bị xúc phạm, dễ phản kháng.

Nói nhiều và giáo điều lý thuyết suông: Cha mẹ càng cằn nhằn, trẻ càng bịt tai, rồi sinh ra lì lợm.

Không lắng nghe: Khi con muốn chia sẻ, cha mẹ lại phán xét, kết luận nhanh, khiến con mất niềm tin.

Thưởng và phạt sai lầm: Nếu cha mẹ chỉ dùng hình thức thưởng, phạt vật chất, trẻ sẽ chống đối ngầm để thắng cha mẹ, chứ không thay đổi từ nhận thức.

3. Ý nghĩa tâm lý phía sau sự lì bướng

Khi trẻ lì bướng, chống đối, thực chất đó là

Một tín hiệu kêu gọi được lắng nghe: Con không muốn cha mẹ nói thay, nghĩ thay, quyết định thay.

Một cách khẳng định giá trị bản thân: Khi bị coi thường, trẻ phải dùng sự phản kháng để chứng minh con có tiếng nói riêng.

Một cơ chế tự vệ: Nếu cha mẹ dùng bạo lực lời nói hoặc thể chất, con sẽ chống đối như một hàng rào bảo vệ.

4. Cách cha mẹ cần thay đổi

Chuyển từ áp đặt sang đồng hành: Thay vì phải nghe lời, hãy hướng sang cùng con phân tích, cho con quyền thử và sai.

Giảm nói nhiều, tăng hành động mẫu mực: Cha mẹ sống đúng, tử tế, tự giác để con nhìn và học.

Lắng nghe và đặt câu hỏi mở: Hỏi con theo con thì…, con muốn lựa chọn thế nào…để con tập tư duy.

Giữ nguyên tắc nhưng mềm trong cách nói: Có ranh giới rõ ràng, nhưng truyền đạt bằng sự kiên định chứ không bằng quát mắng.

Rèn trách nhiệm thay vì kỷ luật cứng nhắc: Cho con quyền tự do trong khuôn khổ trách nhiệm nên con sẽ bớt chống đối vì thấy mình được tin tưởng.

5. Một số tình huống thường gặp

=> Con trai 13 tuổi ham chơi game, bố mẹ nhắc nhở thì cãi, đóng cửa phòng, bỏ ăn. Càng nhắc càng lì lợm

Ở tuổi này, con trai bắt đầu khẳng định bản lĩnh đàn ông. Khi cha mẹ nói nhiều, cằn nhằn, con cảm thấy bị coi thường, mất quyền tự chủ nên phản kháng bằng sự lỳ lợm, bất hợp tác.

Thực chất, đây không phải ngang ngược mà là cách con bảo vệ quyền tự do và cái tôi mới lớn.

* Hướng xử lý:

Giảm lặp lại mệnh lệnh, thay vào đó dùng quy định rõ ràng (ví dụ: xong hết các nhiệm vụ có tổng 2 đến 3 giờ chơi game vào 1 ngày cuối tuần ).

Để con tự chịu trách nhiệm khi không hoàn thành, thay vì cha mẹ mắng mỏ.

Cho con tham gia thỏa thuận, khiến con thấy mình được tôn trọng.

=> Con gái 15 tuổi thường cãi tay đôi với mẹ về mọi thứ từ cách ăn mặc, đi chơi, học thêm.

Con gái ở tuổi này nhạy cảm về hình ảnh bản thân. Khi mẹ nói con mặc vậy hở hang, xấu xí, con sẽ coi đó là xâm phạm vùng giá trị cá nhân nên cãi lại để giữ phẩm giá.

Càng ép, con càng đấu khẩu để chứng minh mình có quyền tự quyết.

* Hướng xử lý:

Thay đổi ngôn ngữ băngd cách thay vì chê bai, hãy đưa câu hỏi gợi mở tình cảm: Bộ này được đấy. Con nghĩ bộ đồ này có phù hợp đi học không là ok nhé ?

Thay vì cấm tuyệt đối, hãy cùng con đưa ra quy tắc khi đi học khác và khi đi chơi khác.

Giữ nguyên nguyên tắc về giá trị (lịch sự, tôn trọng bản thân), nhưng trao quyền chọn lựa trong khuôn khổ.

=> Con trai 16 tuổi, bố mẹ nói thì đáp lại kiểu Con thích thì con làm, bố mẹ cấm được à?, đôi khi bỏ nhà đi chơi với bạn.

Đây là phản ứng cực đoan khi cha mẹ đã quá nhiều năm áp đặt, quản lý vi mô.

Con không còn tin rằng bố mẹ hiểu mình, nên dùng chống đối cực đoan để khẳng định con có quyền tự do.

Thực chất, con đang đòi được công nhận như một người trưởng thành, nhưng vì thiếu kỹ năng nên chọn cách thách thức.

* Hướng xử lý:

Cha mẹ không đôi co tay đôi (càng cãi càng thua), mà giữ thái độ kiên định: Con có quyền chọn, nhưng con cũng phải chịu hậu quả từ chọn lựa của mình.

Tập cho con thấy hậu quả thực tế thay vì chỉ mắng và cấm.

Đặt niềm tin có kiểm soát khi giao việc nhà, giao trách nhiệm, để con thấy tự do đi kèm trách nhiệm.

=> Con 12 tuổi, khi bố mẹ nói thì im lặng, sống lạnh nhạt vô cảm, không trả lời, né tránh, đóng cửa phòng.

Đây không phải chỉ là lì, mà là dấu hiệu tổn thương cảm xúc do lâu nay bị phán xét, chê bai.

Trẻ chọn lì lặng lẽ để tự bảo vệ vì cho rằng nói ra cũng không được lắng nghe, thôi im cho xong”.

* Hướng xử lý:

Cha mẹ cần không ép con phải nói ngay, thay vào đó tạo không gian tin tưởng, bắt đầu từ hành động nhỏ (cùng con làm việc, chia sẻ nhẹ nhàng, lắng nghe không phán xét).

Khi con mở lời, tuyệt đối không vội bác bỏ hay giảng đạo lý, mà chỉ phản hồi: Mẹ hiểu con nghĩ vậy, mẹ lắng nghe thêm được không?.

6. Cha mẹ cần hiểu đúng đúng

=> Lì bướng không phải là bệnh mà là ngôn ngữ phản kháng của tuổi dậy thì.

Con lì bướng không phải bản chất xấu mà là phản ứng phòng vệ khi cha mẹ giao tiếp sai cách.

=> Mỗi kiểu bướng (cãi tay đôi, im lặng, thách thức, bất hợp tác) đều phản chiếu cách cha mẹ đã giao tiếp và đối xử trước đó.

=> Khi cha mẹ chuyển từ áp đặt sang đồng hành, từ mắng mỏ sang đặt trách nhiệm, trẻ sẽ bớt chống đối và trưởng thành hơn.

7. Cha mẹ thay đổi giao tiếp với con trẻ

Điều cha mẹ cần là thay đổi giọng điệu, học cách đối thoại bình tĩnh, tôn trọng để con mở lòng và tự giác hơn

=> Cha mẹ cần loại bỏ cách giao tiếp cha mẹ khiến con lì bướng. Vì việc cha mẹ giao tiếp sai cách trong giai đoạn dậy thì có thể trực tiếp tạo ra ngọn lửa phản kháng khiến con ngày càng lì bướng và chống đối

  • Quát mắng, áp đặt, phủ nhận ý kiến con: Con cảm thấy mình nhỏ bé, không được tôn trọng. Dần hình thành tâm lý phản kháng âm thầm nên Bố mẹ càng ép, con càng chống.
  • So sánh con với người khác: Con bị tổn thương tự trọng, dễ nghĩ bố mẹ không yêu thương thật sự. Điều này khiến con muốn khẳng định cái tôi bằng sự chống đối và lì lợm.
  • Không lắng nghe, thường xuyên cắt lời: Con cảm thấy bị xem nhẹ, không có giá trị. Trẻ sẽ chọn im lặng, khép kín hoặc phản ứng gay gắt để đòi quyền được lắng nghe.
  • Chỉ trích lỗi sai nhưng ít ghi nhận nỗ lực: Con mất động lực, nghĩ rằng mình chẳng bao giờ đủ tốt. Sự bất mãn tích tụ dễ biến thành sự lì bướng, thậm chí nổi loạn.
  • Dùng mệnh lệnh thay vì trao đổi, thảo luận: Trẻ coi cha mẹ là người áp chế chứ không phải người đồng hành. Khi đó, mọi yêu cầu của bố mẹ đều bị phản kháng, dù đúng hay sai.

=> Thay đổi sự lì bướng của trẻ dậy thì, cha mẹ cần chuyển từ mệnh lệnh, phán xét sang giao tiếp tôn trọng và định hướng

  • Thay quát mắng bằng lắng nghe bình tĩnh: Thay vì: Con cãi bố mẹ à? –> Hãy nói: Mẹ muốn hiểu con đang nghĩ gì, con chia sẻ nhé.
  • Thay so sánh bằng ghi nhận riêng: Thay vì: Sao con không giỏi như bạn A? –> Hãy nói: Mẹ thấy con đã cố gắng hơn trước, mẹ tin con còn có thể tốt hơn.
  • Thay phủ nhận bằng công nhận cảm xúc: Thay vì: Con toàn bịa đặt! –> Hãy nói: Mẹ hiểu điều này làm con khó chịu, chúng ta cùng tìm cách giải quyết.
  • Thay chỉ trích bằng góp ý xây dựng: Thay vì: Lúc nào con cũng sai! –> Hãy nói: Việc này con làm chưa đúng, mình cùng nghĩ xem lần sau nên làm thế nào nhé.
  • Thay mệnh lệnh bằng trao đổi, lựa chọn: Thay vì: Con phải làm ngay! –> Hãy nói: Con muốn làm bài tập trước hay dọn phòng trước, để mẹ biết cách hỗ trợ con.

Khi con trẻ được tôn trọng trong giao tiếp, chúng không cần lì bướng để bảo vệ cái tôi nữa, mà sẽ tự mở lòng hợp tác với cha mẹ.

=> 10 câu cha mẹ nên dùng khi nói chuyện với con dậy thì

  • Mẹ muốn nghe ý kiến của con về việc này. –> Thể hiện tôn trọng, khuyến khích con bày tỏ.
  • Con thấy điều đó làm con vui hay khó chịu? –> Giúp con gọi tên cảm xúc, học cách tự nhận diện.
  • Theo con, mình có thể làm thế nào tốt hơn? –> Dẫn dắt con tự tìm giải pháp thay vì ép buộc.
  • Mẹ hiểu con đang không thoải mái, con muốn nghỉ một chút rồi nói tiếp không? –>Xoa dịu căng thẳng, tránh leo thang tranh cãi.
  • Mẹ thấy con đã cố gắng, con muốn mẹ hỗ trợ thêm điều gì? –> Ghi nhận nỗ lực, khuyến khích sự hợp tác.
  • Con nghĩ mẹ có thể làm gì để hiểu con hơn? –> Cha mẹ chủ động hạ mình để kết nối.
  • Con làm việc này chưa đúng, mình thử cách khác xem sao nhé. –> Góp ý xây dựng thay vì phán xét.
  • Mẹ tin con có thể làm được, chỉ cần con kiên nhẫn hơn một chút. –> Nuôi dưỡng niềm tin và động lực.
  • Con chọn làm việc này bây giờ hay lát nữa, miễn là hoàn thành trong hôm nay. –> Cho con quyền chọn, vẫn giữ được kỷ luật.
  • Mẹ rất tự hào vì con dám nói thật cảm xúc của mình. –> Khuyến khích sự cởi mở, củng cố niềm tin.

Những câu này giúp con trẻ cảm thấy được tôn trọng, có giá trị, và được đồng hành, từ đó giảm dần sự lì bướng.

=> 10 câu cha mẹ tuyệt đối không nên nói với con dậy thì

  • Im đi, con biết gì mà nói. –> Phủ nhận giá trị, làm con khép lòng.
  • Con đúng là vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì. –> Đánh thẳng vào tự trọng, gây mặc cảm và chống đối.
  • Nhìn bạn A kìa, sao con không được như nó? –> So sánh khiến con tủi thân, sinh ra ghen ghét và lì lợm.
  • Bố mẹ nói thì phải nghe, cãi là hư! –> Biến giao tiếp thành áp đặt, làm con phản kháng.
  • Mày mà không nghe, tao bỏ mặc luôn. –> Gây cảm giác bị đe dọa, thiếu an toàn tình cảm.
  • Toàn làm bố mẹ thất vọng thôi. –> Áp lực tội lỗi, khiến trẻ mất động lực cố gắng.
  • Con hư là do bạn bè xấu, chứ con thì biết gì. –> Phủ nhận trách nhiệm của con, khiến con chống chế nhiều hơn.
  • Bao nhiêu tiền của bố mẹ đổ vào mà con thế này à? –> Khiến con cảm thấy tình thương bị quy đổi thành vật chất.
  • Mày còn bé, đừng dạy khôn bố mẹ. –> Chặn đứng khả năng con được chia sẻ quan điểm.
  • Không nghe thì ra khỏi nhà, đừng gọi tao là bố/mẹ nữa. –> Lời nói cực đoan, có thể gây vết thương tâm lý suốt đời.

Những câu nói này đẩy trẻ dậy thì vào thế đối kháng nên chúng sẽ lì bướng, cãi lại hoặc im lặng tuyệt đối.

Tệ hơn, chúng có thể chọn tìm sự đồng cảm bên ngoài (bạn bè, mạng xã hội) và xa dần cha mẹ.

=> Thay đổi cách giao tiếp trong các tình huống

  • Khi con cãi lời: Thay vì: Cãi nữa là ăn đòn! –> Hãy nói: Mẹ hiểu con không đồng ý, con nói để mẹ xem có cách dung hòa không nhé.
  • Khi con lười học: Thay vì: Suốt ngày chơi, học thì dốt đặc! –> Hãy nói: Con thấy việc học này khó ở đâu, mẹ có thể giúp gì không?
  • Khi con muốn xin đi chơi: Không được, mày ở nhà học.–> Hãy nói: Con muốn đi thì cho mẹ biết đi đâu, với ai, và về mấy giờ để mẹ yên tâm.
  • Khi con đòi quyền riêng tư: Thay vì: Mày có gì phải giấu, tao là mẹ, tao có quyền! –> Hãy nói: Mẹ tôn trọng góc riêng của con, nhưng con cũng cần chia sẻ để mẹ an lòng.
  • Khi con bị điểm kém: Thay vì: Học thế này thì chỉ có đi quét rác! –> Hãy nói: Điểm này chưa tốt, con thử nghĩ nguyên nhân và kế hoạch cải thiện nhé, mẹ sẽ hỗ trợ.
  • Khi con thích ăn mặc khác lạ: Thay vì: Ăn mặc dị hợm, làm bố mẹ xấu hổ. –> Con chọn phong cách này vì thích gì? Mẹ muốn hiểu gu của con.
  • Khi con giữ im lặng, không nói gì: Thay vì: Câm à? Mày không coi bố mẹ ra gì! –> Hãy nói: Mẹ thấy con chưa muốn nói, mẹ chờ lúc con sẵn sàng chia sẻ nhé.
  • Khi con bị bạn bè cô lập: Thay vì: Chắc tại con khó ưa nên không ai chơi. –> Hãy nói: Con có buồn không? Muốn mẹ cùng tìm cách để con thấy thoải mái hơn không?
  • Khi con nổi nóng với cha mẹ: Thay vì: Hỗn láo, dám to tiếng với bố mẹ à? –> Hãy nói: Mẹ thấy con đang rất giận, mình dừng lại một chút, lát nữa nói tiếp nhé.
  • Khi con thất bại trong một việc gì đó: Thay vì: Mẹ đã bảo mà không nghe, đáng đời! –> Hãy nói: Thất bại này là trải nghiệm để con mạnh hơn, mẹ tin lần sau con sẽ làm tốt.

Cha mẹ thay đổi phản xạ từ trừng phạt, áp đặt sang lắng nghe và đồng hành, từ đó con dậy thì giảm lì bướng và dễ mở lòng hơn.

Con Trẻ dậy thì lì bướng không phải là vấn đề của riêng con, mà là chiếc gương phản chiếu cách cha mẹ đang sai lầm trong giao tiếp, dạy dỗ. Khi cha mẹ biết điều chỉnh, con sẽ dần biết lắng nghe, tự giác và trưởng thành.

Bài liên quan

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *