Cậu bé đã 12 tuổi nhưng khá nhỏ bé và ngây ngô
Tôi gặp mẹ và cậu bé ấy vào một buổi chiều. Mẹ cậu nói rằng “Sau một trận ốm khi còn nhỏ thì bé trở nên như vậy”. Bé nói kiểu nhát gừng và không thể nói một lần được một câu mà chỉ diễn đạt 3 đến 4 từ một lần. Khi vào phòng làm việc để nói chuyện với tôi bé yêu cầu phải đóng và khoá cửa lại. Một sự sợ hãi thứ gì đó khiến bé luôn phải kiểm tra cửa ra vào, cửa sổ và chỉ một kẽ hở nhỏ phải tìm cách để đóng thật chặt. Tôi quan sát và đặt vài câu hỏi với bé:
– Phạm Hiền: Con có thể giới thiệu về mình được không?
– Cậu bé: Con học lớp sáu, trường…ạ (tôi xin giấu tên trường). Con không giới thiệu tên nữa đâu vì con đã giới thiệu cho cô ở dưới tầng 1 rồi!
Tôi hỏi tiếp
– Thế con có yêu bố mẹ không?
– Cậu bé nói: Con chẳng yêu ai cả cô ạ vì mẹ thì chỉ lười biếng còn bố thì vất vả nên về nhà chỉ xem ti vi thôi. Và em con con cũng không thích, nó ghê gớm lắm chỉ bắt nạt con thôi!
– Phạm Hiền: Thế con có mong muốn gì không?
– Cậu bé: Có cô ạ, con mong muốn được đi học thêm để được vất vả, vì cô giáo và thầy giáo không dạy con nữa. Con cũng mong muốn được trực nhật ở lớp, vì đi học thì phải trực nhật chứ, mỗi tuần chỉ một lần thôi mà nhưng cô giáo không cho. Con cũng muốn được đi tham quan cùng lớp nhưng cô giao cũng không cho luôn cô ạ!
Tôi tiếp tục hỏi:
– Thế tại sao cô giáo và thầy giáo lại không dạy con nữa? Hay con không ngoan và không nghe lời?
Thì được trả lời:
– Đấy là cô giáo và thầy giáo dạy ở nhà cô ạ, con không biết tại sao chắc vì thầy cô ấy bận, mà con cũng không hư mà!
Còn rất nhiều các chia sẻ nữa cùng bé và mỗi câu trả lời của con tôi lại thấy rất nặng lòng.
Bé có bệnh về tâm lý nhưng chỉ ở mức nhẹ nhưng tôi nhận thấy chính người lớn đang khiến bé khó chữa khỏi mà thậm chí sẽ bị bệnh nặng hơn nếu vẫn xảy ra tình trạng cô lập và không thấu hiểu bé như hiện nay.
Bố mẹ luôn mong con được lành lặn, phát triển toàn diện một cách tốt nhất để có một tương lại sáng lạng. Nhưng đôi khi chính những cách nhận định có phần phiến diện của bố mẹ, sự lo lắng thái quá, sự bao bọc con đến chân răng lại khiến các nhược điểm của con trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Hãy để cho con được sống đúng lửa tuổi của mình, để con vấp ngã con sẽ tự đứng lên, con bị bẩn sẽ tự nghĩ ra cách để sau không bị bẩn nữa… Yêu thương con cần đúng cách cha mẹ nhé!
Thân mến!
Trả lời