Em đã ra đi gần được 2 năm, tuy nhiên nỗi đau vẫn còn mãi với gia đình, và đặc biệt mẹ em đã trở thành một người hoàn toàn khác “Sầu bi và không còn biết tin vào đâu nữa”
Chị đến gặp tôi để nhờ tư vấn cho cậu em năm nay học lớp 10, vì chỉ còn một đứa con nên chị rất sợ hãi, chị sợ rằng chị sẽ tiếp tục mất nó vì nếu nó mãi ham chơi và không có sự nghiệp, và cũng vì chị sợ bất kỳ điều gì đó có thể sẽ xảy ra với con chị.
Chị không nói gì khi gặp tôi nhưng tôi đã quan sát và nhận ra sự bất an đó của chị. Sau khoảng 30 phút quan sát con chị và chị nói chuyện với tư vấn viên và được giới thiệu chị bắt đầu cuộc trò chuyện với tôi. Tôi nói về các nhược điểm, ưu điểm trong tính cách hiện tại của con chị, và đó là do các nhược điểm trong phương pháp dạy con của chị, mặt khác nó cũng khiến con chị đang rất áp lực nên chống đối chị.
Tôi nói gì, tôi phân tích gì chị cũng gật đầu, tôi hỏi chị có đúng không, chị cũng luôn gật đầu nói là đúng. Khuôn mặt chị cúi rất thấp rồi đột nhiên chị khóc nức nở và nói “Chị có thể tâm sự với em được không”, tôi cũng thực sự thấy mắt cay sè, vì linh tính mách bảo với tôi rằng, chị đang gặp phải một cú sốc rất lớn
Chị bắt đầu kể bằng giọng đứt đoạn, nức nở “Chị có con trai lớn sinh năm 1987 em ạ, nhưng nó đã bỏ chị ra đi được gần 2 năm rồi, chị cũng ngây dại từ đó và không làm được gì cả, chị đã xin nghỉ ở cơ quan từ ngày cháu mất, nỗi đau vẫn còn mai tron chị tới bây giờ”
Tôi chia sẻ cảm xúc rất nhiều với chị để chị trấn tĩnh và qua câu chuyện của chị thì được biết “ Con trai chị trước kia là sinh viên suất sắc của đại học bách khoa, ra trường làm việc trong một công ty của Nhật bản, em làm việc cũng rất giỏi và được giám đốc người Nhật tin tưởng coi như con, cơ hội thăng tiến của em rất tốt và em chính là niềm tự hào của gia đình.
Tuy nhiên, chỉ một chút bồng bột, không giải thoát được áp lực của bản thân khi bị người yêu phản bội mà em đã tự giết chết mình chỉ trong vài tích tắc. Chị nói “ Đến bây giờ chị mới biết rằng ngoài việc học giỏi ra trẻ cần phải có rất nhiều các kỹ năng trong cuộc sống, giá mà chị biết dạy con chị về thực tế của cuộc sống, giá mà chị biết em sớm hơn thì có lẽ con chị đã không phải ra đi….” .Tôi đã rất xúc động với câu nói của chị và thầm cảm ơn chị đã tin tưởng tôi.
Tôi cũng cảm ơn chị vì đã cho tôi được chia sẻ câu chuyện này với mọi người, mặc dù câu chuyện giữa tôi và chị kéo dài tới gần 3h, nhưng tôi xin giữ lại để không chạm tiếp vào nỗi đau còn đang đầy mãi.
Chúc chị lấy lại được sự bình an và tôi sẽ mãi cùng chị chia sẻ!
Trả lời