Ngày nay hầu hết các cha mẹ đều mải chăm sóc cho con mà quên đi việc học cách để thấu hiểu con hơn. Khi nói về con của mình câu cửa miệng của họ thường là trẻ bây giờ quá sướng, sướng hơn mình thời xưa tới ngàn vạn lần. Chúng quá đầy đủ và chẳng thiếu thứ gì. Nhưng rất ngạc nhiên là hỏi mọi đứa trẻ thì chẳng đứa nào nói rằng mình sướng. Thậm chí chúng luôn cho rằng chúng quá khổ, quá áp lực.
Tiếp cận nhiều với các con và nhiều lúc cũng cảm thấy bố mẹ quá khổ vì họ chưa thực sự thấu hiểu con mình, họ cho rằng con sướng trong khi con thì lại quá khổ vì luôn cho rằng mình là nạn nhân của bố mẹ. Chúng trở nên đổ lỗi, biện hộ và cực đoan với mớ hỗn độn oán trách thậm chí cảm thất ghét bố mẹ mình một cách ghê gớm.
– Chẳng bao giờ được nghĩ vì bố mẹ nghĩ trước và nói trước thì nghĩ để làm gì, mất công mà có khi còn bị ăn mắng.
– Chẳng bao giờ được đưa ý kiến vì bố mẹ luôn cho rằng con cãi lại, ngang bướng thế thì câm lặng cho xong, mặc kệ thích nói gì thì nói.
– Chẳng bao giờ được quyết định vì bố mẹ cứ quyết hộ, đặt vào vị trí nào phải theo đó mà chẳng một lời hỏi han, mà nói thì bảo cãi lời nên tốt nhất đặt đâu ngồi đó cho lành.
– Chẳng bao giờ được nói thật vì nói ra lại bị chỉnh sửa, thậm chí bị coi là vô bổ hoặc trẻ con không hiểu biết, tự nhiên bị mắng oan nên tốt nhất in lặng là an toàn nhất.
– Chẳng bao giờ được công nhận vì bố mẹ thì luôn kỳ vọng ngày càng cao hơn, mình làm tốt mấy cũng chỉ thế thôi nên làm qua loa cho xong, kiểu gì chẳng bị chê thậm chí bị mắng.
– Chẳng bao giờ được biết tại sao phải học, vì bố mẹ thấy nóng ruột là con phải học, bố mẹ thấy thích là cho con học, bố mẹ thấy người khác cho con họ học thì cũng cho con mình học. Sau đó bố mẹ hết nóng ruột, không thích nữa thì lại cho con nghỉ mà con cũng chẳng biết rốt cuộc là gì, nên kệ để bố mẹ thích làm gì thì làm.
– Chẳng bao giờ được quan tâm thực sự cảm xúc hay nội tâm là gì, vì bố mẹ nghĩ rằng con quá sướng, quá đầy đủ còn đòi gì nữa chứ nên không vừa ý thì ấm ức, tức giận bên trong thôi.
– Chẳng bao giờ biết được phải nên như thế nào, vì bố mẹ luôn chỉ biết đổ lỗi cho nhau và mỗi người một kiểu quay con tứ chiều, nên dễ thì con theo khó thì con mặc kệ.
– Chẳng bao giờ hiểu rằng con còn đang phải từng ngày trải nghiệm cuộc sống vì bố mẹ chỉ biết quát tháo, la mắng, cho rằng con thế này thế kia, mà không biết rằng con còn chưa hiểu thế nào là đúng hay sai.
– Chẳng bao giờ kiên trì, bền bỉ vượt khó, vì bố mẹ cũng thường hay buông bỏ, bốc đồng, nóng vội, chán nản, tiêu cực…, thì con cũng chỉ thế thôi.
– Cứ bố mẹ thay cái điện thoại đời mới là nghiễm nhiên quẳng cho con hoặc mua mới cấp cho con một cách bản năng vô thức, mà không có bất kỳ hướng dẫn hay quy định nào về sử dụng. Đến khi con cho nó là sở hữu riêng của mình để dùng tối đa thì quát tháo, chửi bới, tịch thu cũng vô thức, khiến con phát điên lên vì tức giận hoặc thấy bất công nhưng cũng chẳng thể làm gì.
– Không cho con làm việc gì trong nhà chỉ cần con học. Học nó cũng sẽ chẳng quan tâm, vì không nhận thức được những ý thức trách nhiệm tối thiểu trong nhà thì sao hiểu được học cũng là trách nhiệm. Vậy là luôn bị chửi mắng, đánh đòn vì lười biếng.
-Từng tuổi không dạy con làm, không giao nhiệm vụ. Khi lớn lên giao ngay và bắt làm tốt luôn. Nếu lóng ngóng vì chưa biết làm sẽ vị mắng chửi vì dốt không biết làm gì.
– Không cần quan tâm năng lực con đến đâu. Bắt giỏi phải giỏi không được thì phải đi học thêm tối ngày, lặp lại các môn liên tục để mong bao giờ giỏi mới thôi.
– Luôn bị đưa ra so sánh với con nhà người ta và kiểu gì cũng không thể bằng con họ, vì con ở cấp độ nào thì bố mẹ luôn tìm con nhà người ta ở cấp độ cao hơn mà nói, thế thì cố cũng chẳng bao giờ đạt đâu nên kệ, kém hơn cũng được chẳng sao.
Không phải là tất cả các cha mẹ như vậy. Cũng không phải là sự cố ý. Tất cả chỉ là sự vô tình của tình yêu thương, bao bọc hoặc từ tư duy, quan điểm dạy con không rõ ràng mà mình khổ, con cũng quá khổ. Vậy nên các cha mẹ ơi! Hãy sống chậm lại để thấu hiểu các con hơn nhé!
Trả lời