Thứ nhất: Tôi không tin một người đàn bà có tài mánh khóe đến mức có thể vượt qua được tất cả những người đàn ông xung quanh, thậm chí rất nhiều những người được cho là anh em thiện lành, vào sinh ra tử của người chồng, hay những người đã đang làm việc trong công ty của họ.
- Bởi phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn chỉ là thân phận nữ yếu, chiến đấu đến trời cũng khó để mà có sức mạnh như đàn ông trừ khi đàn ông không thèm tranh chấp hoặc họ thấy đau thực sự mà buông bỏ cho yên, buông bỏ để giữ thể diện trước thói xấu bo bo của đàn bà.
- Nghe đi nghe lại video đối chất với chồng tôi chỉ thấy người đàn bà này xin quyền lợi cho 4 đứa con như một người đàn bà bình thường. Đó là xin cho con sao lại bảo của con có nghĩa rằng của bà ấy, vì có cả con lớn hơn 18 tuổi rồi cơ mà, chẳng lẽ tất cả chỉ tin mẹ mà không tin bố hay sao, tại sao bố lại không thể có niềm tin của chính con mình. Hoặc pháp luật không có cách nào để số CP này của các con không ảnh hưởng đến quyền lợi điều hành của bố mẹ chúng (với các con chưa đủ 18 tuổi thì chỉ hưởng lợi tức mà chưa có quyền bàn bạc quyết sách chẳng hạn).
P/s: Tại sao mọi thứ cứ phải phức tạp để đẩy ra rất xa quyền lợi thông thường của một gia đình với tài sản cũng như sản nghiệp của họ?
Thứ hai: Tôi cứ nghĩ rằng công ty có lớn đến đâu, ở tầm nào mà do vợ chồng gây dựng (kể cả ý tưởng hay chủ yếu là người chồng) thì vẫn là của gia đình và là công ty của gia đình chỉ là văn hóa quản lý hiện đại thì không gia đình trị mà thôi. Điều đó có nghĩa rằng những bất đồng trong đầu tư hay quản lý nếu có sự tôn trọng nhau, không chuyên quyền đến mức mất kiểm soát, không muốn thâu tóm cho riêng mình hay cho lợi ích nhóm, thì sẽ không thể mâu thuẫn đến mức ác cảm, kì thị, thậm chí cực đoan như họ đang thể hiện. Tôi chỉ thấy ông chồng tiêu tiền thật mạnh tay của sự hoành tráng
- Chia sẻ sách, chia sẻ tri thức là điều tuyệt vời nhưng rõ ràng việc này không phải là mới mẻ chỉ là khác ở nước ngoài các vĩ nhân thực sự họ tự viết ra, và ở VN cũng có người từng làm nhưng họ cho đó là điều bình thường thông qua điều gọi là thiện nguyện, giúp đỡ. Và rõ ràng việc chia sẻ sách của công ty đang làm càng không phải là cho miễn phí cộng đồng, làm điều gì cho cộng đồng như các tủ sách của nhiều nhà hảo tâm khác, mà dụng ý là chiến lược MKT, PR cho sản phẩm gồm cả mượn những câu nói trong sách của các tác giả để làm triết lý PR cho hình ảnh cá nhân như người dẫn đầu. Việc phát sách của cả các tác giả khác bằng cách chèn quảng cáo của công ty + Các biển bảng quảng cáo đi cùng là cách thức PR cho mục đích uống cà phê để thưởng thức và chiêm nghiệm sống, tạo năng lượng và động lực cho khách hàng nhưng cũng là tạo động lực cho chính những người đang làm hay đang bán cà phê của họ, khát vọng làm giàu, và khát vọng bán hàng được nhiều sẽ cũng leo thang theo.
- Dùng siêu xe để đi giao sách với tâm thế thu hút năng lượng muốn giàu có chắc đúng là rẻ hơn rất nhiều so với dùng các kênh quảng cáo khác, nó đúng là không mất đi vì ô tô vẫn còn đó (chỉ hao mòn dần thôi), nhưng thậm chí hơn các quảng cáo đơn thuần là tạo hiệu ứng rầm rộ tham vọng giàu có cũng không sai. Nhưng liệu có dễ tạo ra sự ảo tưởng cho cả một thế hệ trẻ thay bằng thứ gọi là đạo thưởng thức thì phải là sự an lành, chầm chậm, chắc chắn. Bởi xã hội thời nay vốn dĩ đã quá nóng vội, thậm chí lộn xộn giữa thật và ảo vọng làm giàu dễ quá để đau khổ hay dễ mắc lừa.
Thứ ba: Tôi cứ thắc mắc hình như ở VN chưa có người nào được cho là đủ tầm như những triết lý cao siêu mà tôi đang nghe. Vì tôi thấy mấy anh đang rất giàu, rất nổi, nổi hơn rất nhiều thì khi nói chuyện họ cực kỳ đơn giản, câu chữ đời thường, chẳng triết lý này nọ. Chẳng lẽ họ tầm thường không có trí tuệ để mà không có nổi các triết lý?. Thấy nhiều các a/c vào cổ súy cho các triết lý kinh doanh nâng tầm kiểu triết gia vì dân tộc của người chồng và phê phán bà vợ kìm hãm sự phát triển của chồng bà ấy, của vị thế đất nước này từ một cá nhân là người kinh doanh như bao người khiến tôi khá ngạc nhiên:
Việc đưa đạo vào kinh doanh trên sự cao siêu có đúng không (vì trà đạo Nhật không làm theo cách này họ rất đơn giản, điềm đạm như chính con người họ, văn hóa đất nước của họ, như chính cái gọi là điềm tĩnh của đạo thưởng thức), và thiết nghĩ uống cà phê là thưởng thức thì đạo của cà phê cũng phải là sự thưởng thức khiến con người ta điềm nhiên hơn, có chiều sâu của thực tế hơn, có sự tinh hoa của tâm hồn hơn chứ không phải sự hào nhoáng sa hoa của những chiếc siêu xe hay bất kỳ thứ gì hào nhoáng khác.
Thứ tư: Tôi càng thắc mắc hơn khi mà cho rằng ông chồng vì đất nước này, bởi nói thật các ông khác họ còn đang làm tốt hơn rất nhiều, thậm chí chẳng cần phải là chủ tịch hay tập đoàn thì nhiều những người nhỏ bé thôi, thậm chí nghèo lắm họ cũng đang âm thầm làm những điều có ích cho đất nước này. Cũng như ông ấy làm để đưa sản phẩm lên vị thế, thì người khác làm cái khác, thậm chí không phải là sản phẩm nhỏ nhoi mà là con người.
Không biết do tôi kém hay không mà không nghe, không tìm thấy có bất cứ thông tin nào liên quan đến các chính sách của công ty đến người nghèo (kể cả khi mà vùng đất tây nguyên sẽ là rất nhiều), liên quan đến việc xây trường, xây những cái cầu, làm những con đường cho dân nghèo, hỗ trợ nuôi dưỡng những sinh viên nghèo là những mầm non nhân tài của đất nước (vẫn hay được kêu gọi sau mỗi kỳ thi đại học), thuê chuyên gia để giúp bà con cải thiện chất lượng, sản lượng cà phê… nhưng siêu xe thì nhiều quá, sách in cũng nhiều quá mà chẳng biết với thời đại smarphone như hiện nay thì có mấy người chịu cầm quyển sách để đọc. Còn việc ông chồng được ai đó giúp đỡ để khởi nghiệp và đến ngày hôm nay giúp lại hay nói đúng hơn là trả nợ (vì giá trị tiền cách đât 20 mấy năm nó lớn lắm nếu so với giá trị bây giờ) hay nói đúng hơn là chỉ trả ơn cho người giúp mình thì bất kỳ ai từ khổ ải đi lên cũng sẽ làm như vậy, thậm chí họ hơn vì không mang nó ra làm sự biện hộ cho rằng mình có uy tín, có niềm tin…. Vay 200 tr và mỗi tháng trả cho họ 25 tr trong nhiều năm nay, kể cả lên tới nhiều tỷ thì cũng đâu phải là điều khác biệt, hay niềm tin gì đó. Vì 200tr thời đó to lắm, nếu anh quy ra tiền khoảng hàng chục tỷ và trả họ 1 lần rồi sau đó mỗi tháng trả thêm 25tr thì nó mới là khác. Còn như hiện tại thì chỉ là đang trả nợ dần mà thôi.
Thứ 5: Tôi cũng chẳng thấy Mr V và TN có bất kỳ đóng góp thực sự mang tính cải tiến, hay khoa học gì cho cà phê nước nhà, cho người nông dân có năng suất và chất lượng cao hơn. Cũng chỉ là khách hàng của người nông dân giống như các hãng khác. Họ cũng chẳng mua đắt hơn bất kỳ ông chủ cà phê nào vậy sao lại cho rằng mình là thiên mệnh của trời để giúp anh em Vn. Rõ ràng cũng chỉ là con buôn bình thường như bao con buôn phe sản lượng trước của người nông dân để làm giàu cho chính mình.
Thứ 6: Người vợ này có tống chồng vào nhà thương điên không?
Tôi nghĩ nó là sự thổi phồng hay nó là một cái phao để vin vào thì phải. Bởi bất kỳ một bà vợ nào tự nhiên sau tới cả gần 20 năm sống với chồng bỗng nhiên ông ấy vỗ ngực mình là thánh nhân, mình là thiên mệnh được trời ban, thì cũng sẽ cho anh đi khám tâm bệnh, mà các nơi đó thường hay gọi là khám trầm cảm, khám tâm lý hay người cực đoan không hiểu biết thì gọi là khám tâm thần có bệnh lạ thì càng phải đi khám mọi nơi cũng là chuyện thường tình.
Tôi cứ thắc mắc vị thế cá nhân hay vị thế cho bất kỳ điều gì cao siêu mà tính toán, đa nghi để rồi sợ hãi không thể kiểm soát được vợ con. Sợ họ có thể đẩy mình ra ngoài thì liệu vị thế đó để làm gì, nó có bền vững không khi mà xã hội này đến vợ ( đã có tình yêu đẹp, đã từng yêu thương qua khổ ải lập nghiệp, đã hiểu nhau nhiều hơn cả trong cuộc sống và công việc) hay các con ( tình yêu thương vô bờ bến) mà còn không thể đặt niềm tin, đa nghi đến ác cảm thậm chí chút sợ hãi bị thâu tóm quyền hành, thì liệu những người khác xung quanh mình có thật sự là tất cả cho niềm tin để đánh đổi…???
Giác ngộ làm giàu hay vị thế để đời rất dễ vì giới trẻ thời công nghệ nhiều người lắm rồi(ngộ sách làm giàu, làm điều vĩ đại; ngộ học làm giàu như hái sao trên trời….) họ lao như con thiêu thân để làm nô lệ cho những lý tưởng tham vọng mà nhiều khi là viễn tưởng hoá nó. Nhưng giác ngộ để cuộc sống thực cho bản thân an nhiên, sống có tình đúng nghĩa, giác ngộ cho gia đình được hạnh phúc, bình an, giác ngộ đúng nghĩa khi không phải bon chen, chiến đấu, vì vốn dĩ đã đủ và thừa lắm rồi mà. Giác ngộ nhân văn từ gia đình rồi hãy đến xã hội và ngược lại từ xã hội thì phải về đến gia đình, đó mới khó, đặc biệt đó mới là đích đến thực nhất khi đã, đang ở tuổi trải nghiệm quá nhiều rồi!
Không thể nói rằng chết trong huy hoàng là đáng vì “Thà 1 phút huy hoàng rồi chợt tắt” để mang lại những sự trăn trở, đau cho mình, cho nhiều người! Vì vây hãy cho mình về một thế nhỏ bé như nhiều chủ DN khác, vì các DN làm kinh doanh thì điều đầu tiên là lợi ích của các ông, tham vọng của các ông liên quan gì đến đất nước, giới thiệu một sản phẩm ra ngoài thì nhiều người cũng đang làm hay nó giống như mỗi người đi làm thuê thôi cũng đang lao động cho xã hội thì cũng cho đất nước tự thổi phồng quá làm hỏng đi cái gốc của chữ TÌNH THẬT!
P/s: Dự định không viết nhưng vẫn lại viết vì thấy mọi người dễ tính quá hay Có thể tôi cũng không hiểu biết và hồ đồ! Dựa Câu chuyện T-V
Trả lời