Cậu con năm nay lên lớp 8. Bạn ấy đang đi học hè 9 tuần ở Sing, ăn ở homestay có người Việt và người Indo quản lý một số bạn và mẹ bắt đầu đang thấy sự VÔ TÂM của bạn ấy leo thang ghê gớm các cha mẹ ạ.
Ngày thứ nhất: bố mẹ liên tục gọi điện cho bạn ấy chỉ để hỏi: Con đến nơi chưa, con cảm thấy thế nào, có mệt không, xắp xếp đồ đạc xong chưa, ruốc và đồ ăn đã bỏ vào tủ lạnh chưa…? => Nhận được câu trả lời của bạn ấy là: Con đã đến nơi, con ổn ạ vì có 2 bạn đi cùng nhưng các bạn chỉ ở một tháng thôi về trước con (giọng rất vui). Tuy nhiên mẹ ơi con quên bỏ ruốc vào tủ lạnh rồi mà bây giờ 9h tối thì có ăn được không ạ? => Mẹ trả lời bạn ấy: Trước khi con mang đi thì ruốc đã để trong tủ lạnh nên con hãy tự kiểm tra xem còn ăn được không và tự ra quyết định.
P/s: Mẹ nghĩ bạn ấy phải tự ra quyết định đúng để cái bụng của bạn ấy không bị đau. Nếu ra quyết định sai khi hỏng ăn vào mà bị đau bụng thì sẽ rút kinh nghiệm thôi vì đã có thuốc mang sẵn (may mắn là không thấy kêu đau bụng và vài ngày sau hỏi thì bạn ấy bảo con ngửi thấy có mùi khác khác và nhờ 2 bạn đi cùng ngửi thì bảo bị thiu nên con bỏ đi rồi ạ).
Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư: Bố mẹ luôn chủ động chat và gọi điện cho bạn ấy với câu hỏi. Con ổn không thấy bên đó khác với Việt Nam không? Con quan sát thật kỹ những gì họ văn minh hơn, những gì họ làm được mà Việt Nam không làm được. Quan sát kỹ học sinh Sing và học sinh các nước khác để xem học sinh Việt Nam thế nào? Hãy làm trên power và về thuyết trình cho mẹ => Nhận được câu trả lời “Vâng ạ mẹ yên tâm đi thuyết trình là sở trường của con mà (bạn này hơi tự tin thái quá)… một câu nữa là “Ơ con chưa thấy bao giờ mẹ hỏi con ở thế nào, ăn uống thế nào, các thầy cô thế nào? Mẹ không lo cho con à? => Mẹ trả lời bạn ấy rằng: Con có thấy không ổn ở chỗ nào không? Có thích nghi được không? Con trả lời có rồi mà đúng không?. Vậy thì con là người ở bên đó mà con thấy ổn thì mẹ không cần hỏi, con cần tự biết mình làm gì. Mặt khác con phải tuân thủ và con phải thích nghi vì ở đâu có nguyên tắc ở đó đúng không. Tuy nhiên phải cảm nhận thật chính xác đừng vui mà chủ quan và luôn quan sát tỉ mỉ để bản thân không thấy mình bị nguy hiểm.
P/s: Quan điểm của mẹ chỉ đơn giản ai cũng lo cho con và không ai nhiều hay ít chỉ cần tin vào nơi đã gửi con và bản thân con là người đã được luyện cho cảm nhận đúng và luôn có tư duy tích cực để đúng…
Đến hết tuần 1 vẫn là bố mẹ gọi trước. Mẹ rất buồn khi mà hình như con không nhớ bố mẹ nên không bao giờ thấy chủ động gọi về => Nhận được câu trả lời chống chế “Con sợ mẹ bận vì bình thường mẹ bận suốt mà” => trả lời bạn ấy: Ok cứ cho là như vậy đi mẹ con mình thống nhất 20h30 hàng ngày con gọi về cho mẹ và mẹ sẽ không gọi cho con đâu đấy nhé!
Ngày tiếp theo: đúng quy định không thấy gọi
Để thêm ngày tiếp theo: cũng không gọi
Ngày tiếp nữa: Mẹ nhắn tin và bạn ấy gọi lại nghe mẹ trách và lại nghe câu chống chế “Con có gọi về cho bố nên nghĩ là bố sẽ nói lại với mẹ nên con không gọi cho mẹ nữa” . Mẹ hỏi thật “Thế con không nhớ bố mẹ thật à?”. Bạn ấy nói “Mây ngày đầu con nhớ lắm nhưng bây giờ không thấy nhớ mới lạ mẹ ạ. Mẹ bảo bạn ấy là thế sao con lại có cảm giác đó thì bạn ấy nói rằng ” Chắc tại con mải chơi với các bạn vui quá nên mới như vậy mẹ ạ. Con sẽ chủ động gọi về, mà tuần tới con vào học rồi nên không được chơi nữa thì con sẽ càng không quên được đâu, con gọi hoài luôn cho mẹ”
Ngày tiếp bạn ấy chủ động gọi, nhưng đến những ngày tiếp theo vẫn chứng nào tật ấy và bố luôn là người phải gọi trước hoặc nhắn bạn ấy gọi về. Hỏi thì bạn ấy nói rằng con học nhiều lắm mẹ ạ: sáng học liên tục không nghỉ từ 8h đến 11h, chiều học từ 12h đến 15h liên tục không nghỉ. Bọn con chỉ được nghỉ 1h cả ăn và nghỉ trưa và phải tự đi ăn tự trả tiền không ai dẫn đi, ngủ thì chỉ gục trên bàn học một chút thôi. Chiều về con phải đi bơi, ăn uống sau đó 19h lại phải vào học bài cho ngày hôm sau nếu không sẽ bị phạt rất nặng là đi lao động hoặc học buổi trưa không được ăn được nghỉ đâu ạ.
Bạn ấy đã sang bên đó gần 4 tuần nhưng vẫn luôn quên bố mẹ như vậy đấy ạ. Cảm thấy có chút chệch hướng trong dạy bạn này nên mẹ đã quyết định quán triệt cả bố “không được ai gọi nhắn gì cho bạn ấy xem sao”. Đã thực hiện được sự lạnh lùng này được 4 ngày và bạn ấy cũng vẫn quên như thường. Mẹ đang chờ xem nốt ngày mai bạn ấy có gọi về không khi mà không thể có lý do bận học.
P/s: Bố mẹ chúng ta cứ quan tâm con quá, cho con đầy đủ quá, chủ động bày tỏ tình cảm quá không tốt chút nào. Vì suy nghĩ của con, cảm xúc là thực của con mà cảm xúc thì thường là bản năng khi tự nhiên đúng mạch thì nó phát tác và lúc đó mới biết nó là mạch quan tâm hay mạch vô tâm. Hoặc là mạch gì gì đó nên phát hiện thì lại phải tỉ mỉ thôi để tiếp tục điều trị căn bệnh vô tâm này của bạn ấy
Trả lời