Mỗi khi mong muốn con
Phải làm tròn trách nhiệm
Hoặc sửa các lỗi sai
Mẹ nói át bên tai
Con nghe như chẳng hiểu
Cứ lì lợm bướng bỉnh
Nhây nhưa và kêu than
Bố thường chẳng cần nói
Cái ngước mắt lặng im
Tâm trí con hối thúc
Răm rắp và nhanh nhanh
Cuống cuồng sợ chậm chễ
Bố nói ít trọng lượng
Mẹ nói nhiều con nhờn
Tại sao bố không dạy
Cứ để mẹ chơi vơi
Một mình trong la toáng
Mệt mỏi đứt hết hơi
Điều gì đó thật lạ
Con có đủ mẹ cha
Mà như chỉ có một
Mẹ một mình gánh vác
Áp lực tăng bội phần
Loay hoay và đơn độc
Dạy con như trận chiến
Để con được lớn khôn
Đủ đầy Trí và Nhân
Chưa bao giờ là dễ
Vì Con không phải cỏ
Bỏ hoang mà tự lớn
Tại sao bố không dạy
Khi những ai có một
Luôn nỗ lực hơn người
Làm cả cha và mẹ
Cho con họ đủ đầy
Nhưng con có cả hai
Mãi để con bị thiếu!
Thân tặng các ông bố Việt bài thơ con cóc từ cảm hứng cuộc nói chuyện của Phạm Hiền cùng hai anh em 8 tuổi và 6 tuổi để chúng ta phải cùng suy ngẫm:
Con trai: Bác ơi sao bố con không dạy con và em giống như bố của bạn Bin. Bố bạn ấy dạy bạn ấy đánh võ nhé, đá bóng, đạp xe và cả chơi lắp lego nữa đấy.
Bác: Con thích những thứ đó à
Con trai: Thích chứ, bạn nào cũng thích, em con cũng thích
Bác: Vậy bố con thường dạy con gì nào
Con trai: (Quay sang em gái), bố chẳng dạy gì anh, cũng chẳng dạy gì em nhờ… (kéo dài)
Con gái: Bố con về muộn lắm, toàn mùi rượu thôi, hôi lắm nên con không thích.
Con trai: Nếu mà có hôm nào ở nhà thì bố toàn xem ti vi và chơi game thôi, con bảo bố chơi với con còn bị quát ấy.
Bác: Bố quát sao?
Con gái: Bố bảo đi ra ngoài chơi đừng làm phiền bố
Con trai: Chán lắm luôn bác ạ!
Bác: Vậy mẹ thì sao?
Con gái: Mẹ con dạy con đọc sách, dạy học.., nhưng mẹ nhiều việc lắm, làm mãi không hết.
Con trai: Mẹ bảo bố dạy con học thế mà mẹ cũng bị quát luôn, sợ lắm
Các ông bố hay nhớ rằng đây là các con còn nhỏ. Khi con lớn hơn thì không còn mong muốn được bố dạy mà nó là một trạng thái khác.
Trả lời