Có một số nhà xuất bản mời tôi viết về người phụ nữ để bênh vực họ, để giúp họ có sự công bằng với những người đàn ông. Nhưng không hiểu sao tôi thực sự không thể có cảm xúc để viết mặc dù đã cố để hiểu trong rất nhiều năm nay.
Có những lúc giật mình và cảm thấy lạ vì mình hình như bị bệnh nghề nghiệp mà khô cứng đến không cảm xúc với một bộ phận chị em phụ nữ. Nhưng lại cảm thấy động lòng trắc ẩn và trăn trở cho một bộ phận những người đàn ông. Chính vì vậy nên nếu bênh vực hết chỉ cho người phụ nữ thì hình như mình đang nói dối vì lí trí đa chiều được hấp thụ từ nhiều sự thật trong thực tế đã ngăn cản tôi.
Có lẽ bởi tôi đã gặp nhiều người đàn ông biết khóc
- Họ khóc bên trong bằng sự đè nén đến nghẹn ngào khi phát hiện vợ ngoại tình nhưng lo cho những đứa con, sợ cho những đứa con còn quá nhỏ để rồi thốt lên với tôi rằng “Chị ơi vì con tôi, tôi sẵn sàng tha thứ để cô ấy quay về, tôi chấp nhận để các con có mẹ”.
- Họ khóc nức nở không kiềm chế được như một đứa trẻ nhưng trong sự xấu hổ của một người đàn ông đã trưởng thành. Vì sợ con mình sau này không biết ra sao khi mà giờ đây con đang quá khổ vì thiếu đi tình thương yêu, sự quan tâm thực lòng của người mẹ.
- Họ chảy nước mắt trong cái sự cố ngăn nhưng không đừng được để rồi lại nức nở đến giật cục khô khốc khi mà họ không được thấu hiểu những nỗ lực chỉ có một mình của bản thân cho vợ con, cho gia đình… Vì họ đang cảm thấy bế tắc, đang thấy rất áp lực trong gánh vác lo toan, họ muốn buông bỏ nhưng lại không dám khi mà cả đoàn tàu đang chỉ có mình làm điểm tựa. Họ ước có một sự quan tâm, một lời động viên, một sự đón đầu chia sẻ từ người vợ ấy, nhưng càng muốn càng vô vọng.
- Họ gồng mình lên trong sự gai góc, bất cần vì không muốn khóc để yếu đi bản lĩnh đàn ông. Nhưng bên trong thì giằng xé, gào thét mà chẳng biết phải thể hiện như thế nào cho đúng. Để khi hỏi đến thì nhìn thấy họ cứ phải gồng mình lên để người không phát run lên với sự xúc động nức nở bên trong. Chỉ thấy họ đang phải chấp nhận, bất lực rồi mặc kệ muốn ra sao thì ra cho cái gia đình vốn dĩ như nơi tạm bợ chỉ để đi về trong chán nản, mệt mỏi.
Có lẽ tôi đã gặp nhiều người phụ nữ bản lĩnh
- Họ không quan tâm đến con cái mà chỉ đắm mình vào điện thoại với niềm đam mê chát chít bạn bè thay bằng tâm sự nói chuyện với con, dạy con học.
- Họ có tiền và phó thác con cái, gia đình cho giúp việc để sẵn sàng đi du lịch dài ngày cùng bạn bè mà không phải lo toan.
- Họ sẵn sàng chê bai hoặc khiêu khích các ông chồng khi mà không thể kiếm được tiền hay vật chất như mong muốn để bằng bạn bằng bè, để thỏa mãn thói quen hiện đại.
- Họ sẵn sàng bỏ chồng, bỏ con chạy theo những thú vui khác vượt qua cả ranh giới đơn thuần của người vợ, người mẹ.
- Nhà cửa thì bừa bộn, bẩn thỉu như nơi tạm bợ bởi chỉ đơn giản rằng chồng không làm thì mình cũng vậy chẳng tội gì phải nhúng tay.
- Chơi bời, nợ nần rồi bỏ chồng bỏ con để trốn nợ và theo các mối quan hệ xã hội cao siêu.
- Họ kỳ vọng quá một người chồng đạt chuẩn cả về tiền- tình – kỹ năng – khả năng- sự lãng mạn – sự ga lăng – sự thấu hiểu để rồi họ thấy luôn thất vọng, luôn coi thường và muốn buông bỏ.
- Họ hành động tự do, nói năng tự do trong sự bất cần, trong sự buông bỏ mặc kệ chỉ vì cho rằng chán, cho rằng chồng chẳng ra gì nên mình vậy đấy. Mà chẳng cần quan tâm sống làm vợ, làm mẹ thì có cần chủ động vun vén để thay đổi để có một gia đình đúng nghĩa cho những đứa con của mình hay không?
- Nhiều năm gần đây chị em cứ kháo nhau, rủ nhau, truyền cho nhau các bí kíp để là người phụ nữ độc lập, để là người phụ nữ tự chủ, vùng lên rào cản của những ông chồng. Nên cũng dễ xao lòng trong lập trường vượt khó để xây dựng một gia đình bền vững. Vì đơn giản họ luôn nghĩ rằng mình đã cố, thấy bất công, thấy muốn được giải thoát.
- Không hoàn toàn đàn ông luôn gia trưởng, độc đoán, tồi tệ và ngược lại cũng không hoàn toàn phụ nữ ai cũng phải chịu thiệt thòi từ người đàn ông. Hình như dù nhiều hay ít thì nó sẽ luôn bắt nguồn từ hai phía.
Có thể Phạm Hiền đã lạc hậu? Vì luôn nghĩ rằng gia đình muốn bền vững phải từ hai phía cùng nỗ lực và người phụ nữ vẫn là người được mệnh danh thần giữ lửa hôn nhân trong sự khéo léo, tinh tế, vị tha…của mỗi gia đình đúng nghĩa. Người phụ nữ cần sống bằng lý trí nhiều hơn là cảm giác hay cảm xúc để cho con, cho gia đình nhưng trừ khi đã nỗ lực tích cực hết sức rồi mà không thể thì lúc đó có thể buông bỏ sẽ là điều tốt nhất
Có thể nhiều chị em phụ nữ sẽ không hài lòng với cách suy nghĩ này của tôi. Nhưng nó là những tình huống thật từ rất nhiều gia đình mà tôi đã gặp. Rất xin lỗi chị em không phải trong một bộ phận nhỏ này nhé! Vì Phạm Hiền hiểu phần lớn chị em vẫn là những người phụ nữ đang nỗ lực từng ngày để mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho rất nhiều người thương yêu chứ không phải chỉ riêng mình!
Phạm Hiền hiểu người phụ nữ và cả đàn ông cũng vậy khi họ đến với Phạm Hiền, khi có bất kỳ vấn đề gì tất cả đều tổn thương. Chỉ khác là ai khóc để thổ lộ được ra ngoài và ai phải cố đè nén nó ở bên trong bằng sự cố tỏ ra bản lĩnh.
Trả lời