Lý lẽ của lý trí
Mọi thứ nhìn thấy, nghe thấy ban đầu chỉ là sự thoáng qua. Để hiểu đúng sẽ luôn cần cả một quá trình có đủ đầy suy nghĩ, hành động, thái độ…
1. Không chỉ nghe người ta nói. Hãy nhìn cách người ta hành xử
Hành xử tốt là để cho bạn giúp được chính bạn hoặc họ giúp bạn giải quyết được vấn đề => Có thể là sự va đập mạnh không nể nang và ngược mong muốn được vuốt ve của bạn.
Hành xử vô can là để bạn lững lờ muốn như thế nào thì muốn có ra sao bạn chịu hoặc bạn không giải quyết được vấn đề => Thường nhẹ nhàng hoặc hờ hững theo đúng sự mong muốn vuốt ve của bạn.
Hành xử tồi là sẵn sàng hạ bệ bạn xuống bằng sự cố tình làm to chuyện bịa đặt => Thường là sự tiêu cực theo cái đầu tối của họ và bạn trở thành người bị hại ngu ngơ.
2. Không chỉ nghe người ta ngọt ngào hoặc chỉ nhìn bề ngoài tưởng như lịch sự. Hãy nhìn cách người ta giải quyết vấn đề
Nhảy đồng đông xỉa xói giải quyết hoặc dọa nạt hoặc thậm chí dùng bạo lực => Thường là người bản chất cục cằn thô lỗ nhưng luôn tạo ra kiểm soát ổn nếu không có gì xảy đến.
Khoe khoang bản thân có vị trí, làm quản lý này nọ nên thừa khả năng hoặc hiểu biết hết => Thường là người máy móc, thích được tung hô và thường khéo léo tung hô người khác nhưng không thật lòng. Mặt khác, rất hay cư xử sai và hiểu biết không tới nơi.
Cố chấp để bụng hoặc ấm ức trả đũa âm thầm theo kiểu chờ cơ hội để hạ bệ bằng lời nói xoáy =>Thường là người tủn mủn tiêu cực không có khả năng cảm nhận được đúng sai.
3. Không nghe người ta cộc cằn. Hãy xem người ta mang lại cho mình điều gì
Mắng mình nhưng khiến mình tỉnh ra mà tốt hơn ==> Thường là người không cần quan tâm ai mang ơn hay công nhận mà chỉ cần ai đó tốt hơn là đủ.
Nói sóc óc khiến cú lên mà thay đổi => Thường họ biết mình đang nói gì và mừng khi ai đó bị thương đau mà thay đổi.
4. Không nhìn người ta giản dị, ít nói mà tưởng họ chẳng có gì. Hãy nhìn cách đi đứng và nghe kỹ từng câu nói của họ
Họ thường không thích thể hiện => Thường là người có là bản chất không đua tranh, không thích khoe mẽ và có tư duy cẩn trọng sâu rộng.
Họ không nói nhiều => Thường muốn lắng nghe và không thích va chạm, không muốn gây sự chú ý…
Họ không phô trương => Thường là người có vị trí và tiền ổn định với họ.
5. Không nhìn cách người ta đối đãi khi họ đang cần ta, hãy nhìn lúc họ đã có đủ mà không có ta cũng chẳng sao
Lúc cần chắc chắn họ sẽ luôn quan tâm đến ta, trân trọng ta => Đó là điều đương nhiên.
Nhưng Lúc ta không còn có thể giúp hoặc họ không cần ta nhưng vẫn trân trọng ta, quan tâm đến ta như trước mới là đáng quý, còn lại thì đó là người luôn chỉ muốn lợi dụng.
6. Không nhìn cách người ta đến mà hãy nhìn cách người ta ra đi
Khi đến mà cần thì ai cũng lịch sự, lễ phép, nhún nhường kể cả bị phê bình => Đó là bình thường.
Nhưng khi ra đi mà không có chí ít một chút lễ nghĩa như khi đến hoặc không một lời cảm ơn, hay biết ơn nếu đã được giúp đỡ thì đó mới là con người thật của họ.
Bản chất con người đôi khi rất khó lường bởi nó được thể hiện rõ nét nhất khi ta hết giá trị lợi dụng hoặc khi họ ra đi sau khi đã có đủ.
Trả lời