Gia đình khổ sở con khổ sở!
Khi con sống trong môi trường mà người lớn ai cũng có cái tôi lớn.
Cậu bé năm nay vào lớp 9 với sự thu mình trong tâm lý cực đoan khi không muốn đi học, nghiện game, phát triển sinh lý lệch lạc, có dấu hiệu trầm cảm.
Con: Con nói rằng đầu con đau lắm, rất căng thẳng và luôn muốn phát điên lên. Ở nhà Bà nội Luôn áp đặt cả nhà từ bố, mẹ và con. Bà và bố cãi nhau hết ngày này đến ngày khác.
Phạm Hiền: Vậy bà có mắng mẹ không?
Con: Bà không nói trước mặt mẹ, nhưng cứ khi mẹ đi làm thì bà chửi và nói xấu mẹ sau lưng với con suốt cả buổi thậm chí cả ngày nếu con ở nhà. Bố mẹ con cũng suốt ngày cãi nhau và bây giờ thì đang không nói chuyện với nhau lâu rồi.
Phạm Hiền: Vậy sao con không ngoan để giúp mọi người không căng thẳng và sẽ yên bình hơn.
Con: Trước kia con ngoan mà, nhưng ai cũng mắng con, đánh con khi con chỉ chẳng may mắc một tí lỗi, mẹ và bà chuyên mách tội con, bố thì không nghe gì từ con đã chửi, cả đánh nữa. sao con chịu được chứ, nhà lúc nào cũng ầm ĩ khiến con rất khó chịu.
Phạm Hiền: Con đã nghiện game đến mức đánh cả mẹ khi bị thu điện thoại, con biết mẹ cũng khổ vì bà và bố mà sao không thương mẹ à.
Con: Con có thương mẹ nhưng con không thể chịu được khi không được chơi nó, thà chết còn hơn. Con có ai để chơi đâu, không có nó nữa thì đời con hết rồi còn gì.
Phạm Hiền: Bây giờ con mong muốn gì từ bố mẹ không?
Con: Con chỉ ước mẹ bỏ bố để con và mẹ đi chỗ khác ở, con không muốn suốt ngày ồn ào cãi lộn từ mấy người lớn nữa, con mệt mỏi lắm rồi.
Câu chuyện rất dài và thật buồn khi lẽ ra con là cậu bé ngoan thì giờ đây đã trở thành lô cốt mất hết niềm tin vào chính gia đình mình mà trở nên buông bỏ, chống đối và bất hợp tác. Gia đình khổ sở con khổ
Bố con phát triển lên từ sự bị áp đặt, chửi bới nặng lời từ nhỏ mà cũng trở nên cực đoan khi chuyên dùng sự chửi bới mạt sát cộng với hành vi đánh đập để dạy con theo kiểu kệ mẹ nó, nó nghiện game thì cho nó chơi cho đến chết thì thôi hoặc cho nó nghỉ học đi, loại nó học để làm gì hoặc mày là mẹ nó mà không dạy được nó thì chết hết đi hoặc mày mà cho nó đi khám hay tư vấn gì tao đập chết cả hai hoặc con tao để tao dạy, tao đố đứa nào dám dạy nó, tao đến phá hết.
Bà nội con vì đã quen với áp đặt bố con nhiều năm nhưng đến nay con trai ngoài 40 vẫn muốn phải kiểm soát và bắt làm theo ý mình. Không nói được bố thì áp đặt lên cháu, cứ chỉ làm sai một chút là mắng chửi cháu giống thằng bố, giống con mẹ mày. Nói xấu con dâu với cháu theo kiểu không nói được mẹ nó thì nói vào nó cho bõ tức.
Mẹ con thì không có kỹ năng nói nhưng cái tôi rất lớn nên không khéo léo được khi cần giải quyết vấn đề mà chỉ biết nói năng cũng cộc cằn, bất cần, nhưng không dám vượt qua chồng để quyết định cho con, cứ phải lén lút giấu giếm khi cho con đi học bất kỳ nơi đâu, hay bất kỳ môn nào con yếu kém. Bản thân mẹ cũng vướng vào tâm lý bất ổn khi cũng bị tổn thương từ cuộc hôn nhân nửa chừng của bố mẹ nên nhạy cảm lúc nào đi làm về cũng phải hỏi con xem hôm nay bà nội có nói xấu gì mẹ không con
Con thực tế nhút nhát, không có bạn chơi từ nhỏ, giao tiếp kém, chậm và yếu hơn so với các bạn cùng trang lứa. nên đã lạc lõng trên lớp, về nhà không có người định hướng nên cứ thế phát triển trong mớ hỗn độn vô thức đến ngạt thở.
Người lớn trong nhà ai cũng cho mình quyền sống bản năng chỉ mình tôi nên con dường như là cái thùng rác để mọi người thi nhau xả rác vào đầu, con cũng dường như là cái bị bông để mọi người thi nhau xả cơn tức giận và cuối cùng con cũng trở nên giống tất cả mọi người đã khiến con đau!
Những đứa trẻ như con sẽ luôn gào thét cái tôi trong tâm lý bất lực để rồi căng quá nên muốn nổ tung cũng trong bất lực. Ai cũng bất hạnh!
Trả lời