
Có một sự thật mà nhiều đứa trẻ hôm nay không nhận ra cha mẹ không phải “người phục vụ”, càng không phải “tài nguyên vô hạn” cho sự lười biếng của con cái.
Nhưng cũng có một sự thật mà nhiều cha mẹ quên mất rằng, con trẻ không lười mà chúng chỉ đang sống trong một môi trường khiến trách nhiệm bị làm hộ quá lâu.
Vấn đề không nằm ở đứa trẻ xấu, mà nằm ở sự đứt gãy của ý thức thấu hiểu và trách nhiệm cá nhân.
1. Khi con lười làm việc nhà đó không phải đơn giản chỉ là lười, mà là mất năng lực thấu hiểu
Việc nhà không phải để rèn con ngoan mà để rèn con hiểu.
Sự thật, một đứa trẻ lười làm việc nhà thường không ý thức.
Bữa cơm con ăn là mồ hôi, thời gian và sức khỏe của cha mẹ
Quần áo sạch con mặc là công sức lao động lặp đi lặp lại mỗi ngày
Ngôi nhà gọn gàng con ở là sự hy sinh thầm lặng của người khác
Khi cha mẹ làm hết, làm mãi và làm thay, đứa trẻ mất dần khả năng nhận biết giá trị của sự chăm sóc.
Nguy hiểm nhất không phải là con không biết làm việc, mà là con không còn thấy xót khi người khác phải làm vì mình.
Một đứa trẻ không được giao trách nhiệm sớm sẽ lớn lên trong ảo tưởng rằng mọi thứ vốn phải có sẵn cho mình.
Và đến khi cha mẹ yếu đi, không còn ai làm hộ, cuộc đời không chiều theo ý con. Đứa trẻ đó hoảng loạn, trách đời, trách người, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Lúc ấy, không phải việc nhà làm con khổ mà là sự thiếu năng lực tự sống.
2. Khi con lười học đó là dấu hiệu của mất kết nối với thực tế sống
Trẻ lười học không phải vì học khó, mà vì chưa thấy cái giá của việc không học.
Khi con nói: Học mệt quá. Con không thích học. Học để làm gì?
Hãy để con nhìn thẳng vào thực tế: Ngoài kia, có những đứa trẻ cùng tuổi phải lao động để sống sót. Có những người trẻ lớn lên trong nghèo khó nhưng học như một con đường duy nhất để đổi đời. Và cũng có rất nhiều người lớn hôm nay đang hối hận vì đã từng lười học
Một nghịch lý rất phổ biến: Lười học hôm nay thì con vẫn phải học. Nhưng học trong bị mắng, bị mất niềm tin, bị coi thường, bị kéo dài áp lực
Trong khi đó học tập trung, làm cho xong và chịu trách nhiệm một lần lại giúp con: Nhẹ đầu/Rảnh thời gian/Không phải sống trong nợ nần cảm xúc
Lười học không giúp con sướng hơn mà nó chỉ khiến con khổ lâu hơn, áp lực đầy hơn từ tứ phía.
3. Khi con oán trách cha mẹ áp đặt hãy nhìn sâu vào sự thật
Cha mẹ chỉ phải áp đặt khi con chưa đủ năng lực tự quản.
Không có cha mẹ nào: Thích to tiếng. Thích kiểm soát. Thích làm kẻ xấu trong mắt con
Nhưng nếu con trây ì, con trì hoãn, con bừa bộn, con học đối phó, con phản kháng bằng thái độ thì cha mẹ buộc phải trở thành cái phanh.
Một đứa trẻ cảm thấy bị áp đặt không phải vì cha mẹ quá khắt khe, mà vì con chưa đủ trưởng thành để được tự do.
Cha mẹ đã từng là người trẻ và họ hiểu cái gì chỉ là cảm xúc nhất thời, cái gì là hậu quả dài hạn
Nếu không có nhắc nhở, uốn nắn, định hướng. Liệu con có đứng được ở vị trí ngày hôm nay?
Con không thể chơi mãi, nghỉ học mãi, dựa dẫm mãi, than thân mãi.
Cuộc đời không ghét con
nhưng cuộc đời chỉ ưu ái những người biết chịu trách nhiệm.
Đừng chỉ biết ăn mà không làm. Chỉ biết hưởng mà không góp. Chỉ biết đòi quyền tự do nhưng không gánh nghĩa vụ
Thấu hiểu không làm con yếu đi thấu hiểu khiến con mạnh lên.
HÃY:
Vượt qua sự kêu than bằng thấu hiểu
Thay sự chần chừ bằng quyết liệt
Đổi buông bỏ bằng nỗ lực bền bỉ
Rồi con sẽ thấy không có điều gì con không thể làm tốt khi con sống có trách nhiệm với chính mình và gia đình.
Cha mẹ không dạy dỗ, không quát mắng, không áp đạo lý mà đánh thẳng vào nhận thức và trách nhiệm cá nhân, đủ sâu để con tự lắng lại.
GỬI CON – KHI CON ĐANG CẢM THẤY BỊ ÁP ĐẶT, BỊ KIỂM SOÁT, BỊ OAN
Nếu con đang trong tâm trạng: Bực bội. Khó chịu. Muốn phản bác. Muốn chứng minh “người lớn sai” thì hãy nhớ rằng bố mẹ không nói để thắng con. Bố mẹ nói để con không thua cuộc đời.
*Khi con phản kháng mà con tưởng mình đang mạnh, nhưng thật ra con đang mệt
Con có để ý không? Mỗi lần con: Trì hoãn việc nhà. Né tránh học tập. Cáu gắt khi bị nhắc. Im lặng để chống đối. Con không hề nhẹ nhõm hơn.
Bên trong con là một mớ khó chịu. Một cảm giác bị ép. Một cục tức không biết trút vào đâu
Theo góc nhìn tâm lý phát triển, phản kháng không làm con tự do hơn. Nó chỉ khiến con mắc kẹt lâu hơn trong chính những việc con ghét.
Con tưởng mình đang chống lại bố mẹ, nhưng thật ra con đang chống lại chính khả năng trưởng thành của mình.
*Con nói “Con mệt” nhưng con mệt vì điều gì?
Con mệt vì phải làm việc nhà?. Phải học?. Hay vì con biết mình đang né trách nhiệm nhưng không dám đối diện?
Hãy nhớ rẳng Trẻ mệt nhất không phải khi làm việc
mà khi sống trong cảm giác nợ nần trách nhiệm.
Con thử nghĩ xem: Làm việc nhà thì mệt một chút, xong là xong. Học tập nghiêm túc mệt một lúc, rồi được yên
Nhưng né việc thì bị nhắc. Trì hoãn thì bị giám sát. Làm đối phó bị mất niềm tin và bắt làm lại. Từ đó mệt kéo dài, khó chịu kéo dài và căng thẳng kéo dài.
*Con ghét bị kiểm soát nhưng con đã tự kiểm soát được mình chưa?
Con muốn được tự do. Được tin tưởng. Được tôn trọng.
Nhưng con thử hỏi chính mình: Con đã tự dọn việc của mình chưa?. Con đã tự học mà không cần nhắc chưa?. Con đã giữ lời hứa chưa?. Con đã làm xong việc trước khi chơi chưa?
Tự do không phải là thứ được xin.bTự do là thứ được trao khi con chứng minh mình đủ năng lực.
Hãy nhớ cha mẹ không kiểm soát con vì thích. Cha mẹ kiểm soát con vì nếu không làm vậy, con sẽ tự trượt dốc.
*Con nghĩ bố mẹ không hiểu con nhưng con có hiểu bố mẹ không?
Con có từng nghĩ: Bố mẹ đi làm mệt thế nào?. Bố mẹ già đi mỗi ngày ra sao?. Bố mẹ lo lắng cho tương lai con nhiều đến mức nào?
Con chỉ thấy “Sao lúc nào cũng nhắc?. Sao không để con yên?”
Nhưng con không thấy: Nỗi sợ con hỏng. Nỗi sợ con lệch. Nỗi sợ một ngày con không đứng vững được nếu không có ai
Phải hiểu người lớn không hoàn hảo. Nhưng người lớn không vô tâm với con như con nghĩ.
*Một sự thật con cần nghe dù con không thích
Không ai trong cuộc đời này: phải phục vụ con mãi. Nhắc con mãi. Gánh hậu quả hộ con mãi
Nếu hôm nay con lười, con né, con chống đối
Thì ngày mai cuộc đời sẽ không thương lượng với con. Không ai kiên nhẫn như bố mẹ. Không ai nhắc con bằng tình thương
*Nếu con muốn được coi là người lớn thì hãy sống như người có trách nhiệm
Không cần con phải Xuất sắc. Học giỏi nhất. Nghe lời tuyệt đối.
Chỉ cần con: Làm việc của mình. Học cho đàng hoàng. Không để người khác phải gánh thay. Không biến mình thành nạn nhân của chính sự lười biếng
Hãy nhớ rằng trưởng thành không đến từ cãi lại. Trưởng thành đến từ việc gánh phần của mình. Bố mẹ không sợ con mệt. Bố mẹ chỉ sợ một ngày con lớn lên nhìn lại và hối hận vì đã từng chống lại những điều đang bảo vệ mình.
Nếu hôm nay con bớt phản kháng một chút. Bớt than vãn một chút. Làm tròn việc của mình một chút
Con sẽ thấy không ai cần ép con nữa. Không ai cần kiểm soát con nữa. Và con nhẹ hơn rất nhiều
Hiểu là bước đầu của tự do. Trách nhiệm là con đường ngắn nhất để được tôn trọng.
GỬI CON – KHI CON IM LẶNG, THU MÌNH, KHÉP LÒNG
Có những lúc con không cãi.
Không phản ứng. Không nói gì cả. Con im lặng.
Nhưng bố mẹ hiểu Im lặng không phải là ổn. Im lặng là khi con đang quá mệt để nói.
Khi con im lặng, bố mẹ không nghĩ con hư
Bố mẹ biết: Con không lười. Con không xấu. Con chỉ đang thu mình lại để tự bảo vệ
Có thể vì: Con sợ nói ra sẽ bị trách. Con sợ không ai hiểu. Con sợ mình sai nên chọn cách không nói gì
Im lặng là tiếng kêu nhỏ nhất của một đứa trẻ đang tổn thương.
Con không cần phải mạnh mẽ với bố mẹ
Con không cần: Phải tỏ ra ổn. Phải gồng lên. Phải nuốt hết cảm xúc vào trong
Bố mẹ không cần con hoàn hảo. Bố mẹ chỉ cần con đừng bỏ rơi chính mình.
Nếu hôm nay con chưa muốn nói cũng không sao. Chưa muốn làm tốt cũng không sao. Chỉ cần con đừng buông xuôi.
Bố mẹ không cần con phải hứa
Bố mẹ không cần: Con nói lời hay. Con hứa sẽ cố gắng
Bố mẹ chỉ mong: Con làm một việc nhỏ cho tròn. Con học một chút cho nghiêm túc. Con sống đàng hoàng với phần của mình
Bởi Trưởng thành không đến từ việc nói nhiều, mà từ việc con không trốn tránh trách nhiệm.
Con hãy nhớ: Con có thể chậm. Con có thể mệt. Con có thể cần thời gian. Nhưng đừng biến sự im lặng thành nơi trú ẩn để bỏ cuộc.
Bố mẹ vẫn ở đây. Không ép con nói. Chỉ mong một ngày con đủ an tâm để mở lòng.
GỬI CON – KHI CON LÌ, NGANG VÀ BẤT CẦN
Bố mẹ không sợ con cãi. Bố mẹ chỉ sợ con bất cần. Con nghĩ bất cần là ngầu nhưng không phải vậy.
Con tưởng: Không quan tâm là mạnh. Không nghe là bản lĩnh. Không làm là tự do
Nhưng sự thật rất thẳng: Bất cần không phải cá tính. Bất cần là dấu hiệu của việc con đang bỏ rơi chính mình.
Cuộc đời không chơi trò “mặc kệ”
Ở nhà: Con lười thì vẫn có người lo. Con ngang thì vẫn có người chịu
Nhưng ra ngoài đời: Không ai dọn hậu quả cho con. Không ai kiên nhẫn với thái độ bất cần. Không ai chờ con muốn thì làm. Cuộc đời chỉ tôn trọng người làm tròn phần của mình.
Con muốn được coi là người lớn à?
Vậy thì nghe cho kỹ: Người lớn không cần ai nhắc, không trốn việc, không đổ lỗi, không sống kiểu “kệ đời”
Cãi giỏi không làm con lớn. Gánh việc mới làm con trưởng thành.
Bố mẹ không ép con giỏi hơn ai
Bố mẹ chỉ cần: Con đừng sống hời hợt. Con đừng làm người khác phải gánh thay. Con đừng dùng thái độ để che đi sự lười biếng
Nếu hôm nay con: Bớt ngang. Bớt lì. Bắt tay làm việc của mình. Không ai còn lý do để ép con nữa.
CON THỬ THAY ĐỔI BẢN THÂN TRONG 7 NGÀY NHÉ
Ngày 1- Tập nhìn lại bản thân: Không cãi. Không biện minh. Chỉ tự hỏi “Việc gì của mình mà mình đang để người khác làm hộ?
Ngày 2 – Dọn phần của mình:;Không cần dọn cả nhà. Chỉ dọn góc học tập, phòng ngủ, đồ dùng cá nhân. Không để ai phải nhắc.
Ngày 3 – Học cho xong: Không học nhiều. Chỉ học nghiêm túc. Làm bài cho xong mà không đối phó.
Ngày 4 – Giữ lời: Hứa ít thôi. Nhưng đã nói là làm.
Ngày 5 – Làm trước khi chơi
Hoàn thành việc của mình trước. Sau đó chơi không áy náy.
Ngày 6 – Quan sát quá trình vừa qua: Nhìn lại không bị nhắc nhiều nữa, không bị kiểm soát nhiều nữa, không khí trong nhà nhẹ hơn. Con sẽ thấy tự do bắt đầu từ trách nhiệm.
Ngày 7 – Tự đánh giá: Mình nhẹ nhàng hơn chưa?. Mình có cần phản kháng nữa không?
HÃY NHỚ CON THIẾT KẾ CON RA SAO BỐ MẸ CHẠY THEO CON NHƯ VẬY:
Con lười biếng thì phải thúc nhắc – Con chăm chỉ chẳn.ai chạm đến con.
Con cãi lại thì bị quát mắng – – Con lắng nghe thì chẳng ai to tiếng mệt hơi.