Menu Đóng

Đừng ngồi mãi để dự đoán… thất bại

Có một cậu trai tên là Nam. Nam rất thông minh, nói gì cũng hiểu, phân tích điều gì cũng sắc. Nhưng có một điều kỳ lạ là Nam chưa từng hoàn thành bất kỳ điều gì quan trọng trong đời.

Không phải vì Nam kém. Mà vì Nam có một siêu năng lực… dự đoán thất bại cực kỳ chính xác.

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện thay đổi bản thân, Nam lại tự bật chế độ tiên tri:

Nói thì dễ nhưng làm khó lắm.

Lý thuyết vậy thôi chứ thực tế đâu làm được.

Biết rồi nhưng không làm được đâu.

Chuyện đó chắc không dành cho mình.

Và thế là Nam… không làm gì cả. Giấc mơ vẫn là giấc mơ. Kế hoạch vẫn trong cuốn sổ. Cuộc đời vẫn y nguyên như cái bàn không ai quét bụi.

Một ngày nọ, Nam gặp một ông thợ mộc già.

Ông già ấy đang ngồi đục đẽo một cái ghế. Không đẹp, không hoàn hảo, nhưng chắc chắn.

Nam nhìn, thở dài: Con mà làm, chắc hỏng mất. Con thấy làm ghế khó lắm.

Ông thợ mộc bật cười: Con chưa đụng vào cái đục bao giờ, sao con biết là khó?. Nếu cứ ngồi đó tưởng tượng thất bại, con có làm được cái ghế trong cả trăm năm không?

Nam im lặng.

Ông già lại nói: Cái ghế đầu tiên ta làm cũng gãy. Cái thứ hai thì xiêu vẹo. Cái thứ ba ngồi xuống là đổ. Nhưng cái thứ mười thì chắc. Và bây giờ ta dạy lại người khác.

Rồi ông chỉ vào cái ghế trước mặt: Cái ghế này đẹp hay xấu không quan trọng. Quan trọng là… nó tồn tại. Nó là kết quả của việc ta dám làm, chứ không phải của việc ta ngồi đó mà phân tích.

Nam tò mò hỏi: Nhưng có người làm được, có người không. Làm sao biết con thuộc nhóm nào?

Ông thợ mộc nhìn thẳng vào mắt Nam: Khác biệt duy nhất giữa hai nhóm người là Có người bắt đầu và Có người không. Chứ không phải người giỏi hay người dốt.

Câu nói ấy như cái đục gõ trúng tim Nam.

Đến đây, câu chuyện mới thật sự bắt đầu.

Nam quyết định thử làm một chiếc ghế. Nó xấu. Nó nghiêng. Nó bị mẹ mang ra phơi khăn.

Nhưng Nam cười. Vì đây là lần đầu tiên trong đời Nam có một thứ do chính tay mình tạo ra.

Nam nhớ lời ông thợ mộc: Nếu đã có người làm được, nghĩa là con cũng có thể. Không làm thì không biết. Mà đôi khi, biết đâu con làm tốt hơn họ?”

Và thế là Nam bắt đầu làm chiếc thứ hai… rồi thứ ba… rồi thứ bảy. Dần dần, Nam không còn là nhà tiên tri dự đoán thất bại, mà trở thành người chế tạo ra thành công của chính mình.

Câu chuyện của Nam không dành riêng cho Nam. Nó dành cho tất cả những ai đang sống bằng… dự đoán.

Nếu bạn cũng giống Nam, thông minh, hiểu biết, phân tích giỏi nhưng cuộc đời không đổi khác, hãy tự hỏi:

Có phải bạn cũng đang tiên tri thất bại trước khi làm?

Có phải bạn đang né bắt đầu vì sợ… mình không giỏi ngay từ đầu?

Có phải bạn đang dùng lý thuyết thôi để tránh việc phải hành động?

Sự thật rất đau nhưng rất thật: Không ai thất bại vì họ làm dở. Người ta chỉ thất bại vì họ… không bao giờ bắt đầu để làm và làm nó đến cùng.

Hãy nhớ rằng đời này không ai hỏi bạn “Bạn phân tích đúng không?. Bạn nghĩ sâu không?. Bạn biết nhiều không?”. Người ta chỉ hỏi “Bạn làm được gì?”

Vậy nên, thay vì ngồi đó dự đoán thất bại, hãy đứng dậy tạo ra chứng minh. Biết đâu giống Nam chính bạn trở thành người làm được điều mà bạn từng nghĩ là không thể.

Và rất có thể…Đó là phát minh đầu tiên của cuộc đời bạn.

VẬY NÊN ĐỪNG NGỒI ĐÓ MÀ TẠO DỰ ĐOÁN THẤT BẠI CHO CHÍNH MÌNH

Đây là một thói quen rất… con người, nhưng cũng rất… tự hủy

Mỗi khi chạm vào một vấn đề cần thay đổi bản thân, chúng ta lập tức dựng lên một hệ thống phòng thủ bằng những câu nói nghe thì hợp lý, nhưng thật ra chỉ để bao biện cho sự trì trệ của chính mình.

Nói thì dễ…

Nghĩ thì ai chẳng nghĩ được…

Làm mới khó…

Làm làm sao được…

Lý thuyết thôi, không thực tế đâu…

Những câu này không phải sự thật, mà là vỏ bọc an toàn để ta né trách nhiệm với chính cuộc đời mình.

1. Nếu chưa làm, thì làm sao biết là không làm được?

Chúng ta có một thói quen rất buồn cười. Chưa bao giờ thử, nhưng lại dự đoán chắc chắn mình sẽ thất bại.

Tại sao?

Vì nếu thừa nhận tôi chưa làm thì phải hành động. Còn nếu tự gán nhãn tôi không làm được thì… khỏi phải bắt đầu.

Đó không phải là sự thật, mà là lối thoát tinh vi của cái tôi yếu đuối.

2. Không có lý thuyết thì lấy gì để thực hành?

Lý thuyết không phải thứ để chê, cũng không phải thứ để thuộc lòng.

Lý thuyết là bản đồ.Thực hành là hành trình.

Bạn không thể bước đi mà không biết đường. Và bạn cũng chẳng đến được đâu nếu chỉ nhìn vào bản đồ.

Hai thứ đó không tách rời nhau. Chỉ người lười mới tách chúng ra để… biện minh.

3. Tại sao có người làm được mà bạn lại không?

Không phải vì họ giỏi hơn. Không phải vì họ may mắn hơn.

Mà vì họ không mất thời gian dự đoán thất bại.

Họ không ngồi đó phân tích nếu không được thì sao. Họ phân tích làm sao để được.

Chính vì thế, họ hơn bạn không phải ở năng lực, mà ở nhận thức hành động.

4. Khi một điều đã được nói ra nghĩa là nó đã tồn tại

Một tư tưởng, một kiến thức, một phương pháp xuất hiện trên đời… Nghĩa là đã có người làm, có người nghiệm, có người chứng thực.

Vậy tại sao ta lại chọn tin vào phiên bản bi quan của mình hơn là sự thật đã được chứng minh?

Câu trả lời đơn giản là :Ta sợ thất bại hơn là khao khát để làm”

5. Tại sao không thử làm biết đâu chính bạn là người làm được?

Mọi phát minh đều bắt đầu bằng một câu hỏi rất ngớ ngẩn nhưng đầy giá trị:

Tại sao không?

Tại sao không thử?

Tại sao không khám phá?

Tại sao không làm một lần cho biết?

Tại sao không tin rằng mình có thể?

Biết đâu…Chính bạn lại là người đầu tiên làm được điều mà cả dòng họ, cả làng, cả xã hội chưa ai thử.

Ai dám đảm bảo bạn không phải người có thiên hướng phát minh?. Không ai cả.Trừ chính bạn… khi bạn tự loại mình khỏi cuộc chơi.

Đừng ngồi đó mà tạo ra dự đoán thất bại cho cuộc đời

mình. Hãy đứng dậy và tạo ra chứng cứ bạn làm được.

Bởi vì: Không ai thắng khi họ chỉ… nói. Không ai giỏi khi họ chỉ… biết. Không ai thay đổi khi họ chỉ… tưởng tượng.

Chỉ có người chịu làm mới có kết quả để đời ghi nhận.

Và nếu muốn một điều tốt đẹp xảy ra, hãy bắt đầu bằng một câu nói rất đơn giản nhưng đầy sức mạnh:

Tôi làm được vì tôi sẽ làm đến cùng cho đến khi được!

Bài liên quan

1 Comments

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *