Đôi khi lờ đi và công nhận nhiều hơn để cuộc sống được “an nhà”. Chúng ta đang sống ở một thế giới mà tất cả những giá trị của một con người đều được đánh giá thông qua địa vị của họ trong xã hội hay thậm chí một con người trong xã hội này có thể bị nhìn nhận và lu mờ bởi những quan điểm hay những lời nhận xét của người khác. Từ những việc nhỏ nhất cũng có thể trở thành câu chuyện bàn tán của mọi người.
Và tất nhiên tất cả những lời bàn tán của người khác đều không khiến ta hạnh phúc. Nhưng bạn cũng phải nhớ một điều, những điều người khác nói cũng không hề quan trọng hay những lời nói đó có thể ảnh hưởng đến bản thân chúng ta vậy tôi nghĩ trong cuộc sống đôi khi lờ đi và công nhận nhiều hơn để cuộc sống được “an nhà”.
Chắc hẳn khống ít những bố mẹ đã từng đưa ra những nhận xét về con mình ví dụ như:
- Công nhận là dạo này nó có làm việc nhà nhưng làm cho xong, như là đối phó ấy không ăn thua.
- Có tự giác nhưng có lúc mải xem ti vi nên vẫn phải để nhắc nhở bao giờ phải không cần nhắc lần nào mới là được.
- Tôi không thể kiềm chế được, điên lên là quát thậm chí đánh mà nó vẫn lì lợm, trơ trơ, bất cần những lúc thấy mẹ như vậy thì nó phải biết chứ.
- Nó lớn bằng đó rồi mà chẳng có ý thức gì cả trong khi đó đứa em thì hơn hẳn.
- Học được so với các bạn trong lớp thôi chứ so với các bạn trường chuyên thì vẫn thua xa.
Mỗi một lối suy nghĩ hay cách nói như vậy, thường là xuất phát từ việc vẫn không thấy hài lòng vì chưa được như mong muốn, hoặc đang kỳ vọng lớn lên thêm của cha mẹ với con cái, và thay bằng để công nhận, động viên khích lệ với những việc nhỏ nhất con đã làm được, đã thay đổi tốt hơn để con thấy vui, thấy hào hứng mà tiếp tục thì cha mẹ luôn để ý đến những vấn đề cho là không được theo suy nghĩ áp đặt của bản thân mà vô tình cha mẹ đã kéo con xuống trong suy nghĩ “cố cũng vẫn bị chê”, “thể nào đạt được cái này sẽ lại bắt phải đạt được cái khác cho mà xem”, “mặc kệ thích nói sao cũng được”, “thà không làm đỡ bị nói”.
Cha mẹ cũng có lúc mải xem ti vi nên quên việc, cũng có lúc ấm ức khi không muốn làm mà phải làm. Cha mẹ cũng có lúc ngại việc, cũng có lúc làm không tốt, và cả cũng có lúc lì lợm, bất cần khi bị quát mắng hay phê bình.
Đó là những cảm xúc hay tâm lý rất đỗi bình thường của con người trong từng ngày, hoặc bất chợt hoặc cố ý hoặc vô tình và dù thế nào nếu cha mẹ đơn giản hóa sự phức tạp, bình thản hóa sự nóng vội của cái tôi để không tạo sự cao trào đúng hay sai, ngoan hay hư hoặc sự la hét thì có thể. Nếu vô tình thì con sẽ ít có trong tiềm thức nhiều sự tiêu cực khi nghĩ đến vấn đề trong sự ấm ức, bất cần vì bị chỉnh, bị mắng.Nếu cố tình thì con sẽ có sự bình tĩnh để tự thấy phải nghĩ, phải rút kinh nghiệm dần dần.
Trả lời