Cha mẹ thường hay có xu hướng quyết định thay con mà không để con học cách tự đưa ra quyết định của mình từ những việc nhỏ. Tuy nhiên, bằng cách này chúng ta có thể vô tình tước đi những kỹ năng tự đưa ra quyết định – điều quan trọng mà trẻ cần có khi trở thành người lớn. Dưới đây là một số tình huống mà cha mẹ nào hầu như cũng gặp phải.
Tình huống 1:
– Bạn của mẹ: Cu Bin ơi mang kẹo này về nhà để ăn nhé, bác cho này!
– Cu Bin: Vâng ạ! (và cầm túi kẹo)
– Mẹ cu Bin lấy lại túi kẹo đưa lại cho bạn và nói: Không cần đâu bác ơi, kẹo này nhà cháu cũng có mà bác, đúng không cu Bin?
– Cu Bin: Nhà mình có đâu mẹ!
– Mẹ cu Bin: Có mà, con không nhớ à?
– Cu Bin: Không phải, chỉ có kẹo khác thôi kẹo này chưa có!
– Mẹ cu Bin: Có mà về mẹ lấy cho
Và mẹ kéo nhanh con để chào bạn đi về. Trên đường về cu Bin khóc ấm ức và nói:
– Sao mẹ không cho con lấy kẹo của bác, con thích ăn kẹo đó mà?
– Mẹ cu Bin: Con không được lấy như thế là hư, vì đấy đâu phải kẹo của mình.
– Cu Bin: Nhưng bác tự cho mà, con có lấy trộm đâu, mà nhà mình làm gì có kẹo đó mà mẹ bảo là có. Mẹ nói dối còn xấu hơn ấy!
– Mẹ cu Bin: ???????
Tình huống 2:
– Bạn của mẹ: Cu Bin ơi mang kẹo này về nhà để ăn nhé, bác cho này!
– Mẹ cu Bin: Không cần đâu bác ơi ở nhà cháu cũng có mà!
– Cu Bin: Có đâu mà có, con chưa được ăn kẹo này bao giờ!
– Mẹ cu Bin cười và quát con: Con hư quá!
– Bạn của me: Kệ chúng nó, trẻ mà! Đôi khi ở nhà có thì không ăn nhưng ra ngoài thì như là món mới ấy!
– Mẹ cu Bin cười ngượng nghịu: Vâng thế thì cho cháu xin ạ!
Cu Bin cười tươi hớn hở.
Tình huống 3: Hãy để con học cách tự ra quyết định
– Bạn của mẹ: Cu Bin ơi mang kẹo này về nhà để ăn nhé, bác cho này!
– Mẹ cu Bin: Cu Bin ơi bác cho kẹo kìa, con tự quyết định nhé!
– Cu Bin: Cháu xin bác ạ, kẹo của bác rất ngon!
– Mẹ cu Bin: Cảm ơn bác nhé!
– Cu Bin: Cháu cảm ơn bác!
Trên đường về nhà:
– Mẹ cu Bin: Con trai, việc con lấy kẹo khi bác cho là không sai nhưng con biết không chúng ta đã sai ở việc là nếu con không cầm số kẹo đó thì bác sẽ có kẹo để ăn. Nhưng con đã cầm rồi nên bác sẽ không có để ăn nữa. Con nghĩ sao?
– Cu Bin: Oh, có nghĩa là sao hả mẹ?
– Mẹ cu Bin: Vì bác cho kẹo con rồi thì bác sẽ không có để ăn nữa!
– Cu Bin ra chiều rất suy tư và nói: Thế thì mang trả bác luôn đi mẹ!
– Mẹ cu Bin: Oh, con nghĩ thế là rất đúng. Nhưng bây giờ con đã nhận rồi mà mang trả thì bác sẽ buồn vì nghĩ rằng con chê kẹo của bác. Nên kẹo này con đã xin bác rồi thì con cứ ăn nhưng lần sau bất kỳ ai cho con cái gì con không nên tự ý cầm nhé mà phải nghĩ xem có nên không. Vì nếu con thích con chỉ cẩn xin mẹ thì mẹ sẽ mua giúp con mà.
– Cu Bin: Vâng ạ!
– Mẹ cu Bin: Riêng điều này bí mật chỉ 2 mẹ con mình biết với nhau thôi không nói cho ai biết. Được không con?
– Cu Bin: Hào hứng, được ạ, Zêêê…!
Hai mẹ con cực kỳ vui vẻ và cu Bin thấy mình thật người lớn!
Đôi khi chỉ là những ứng xử rất nhỏ trong cuộc sống nhưng nó là một bài học lớn, một sự rèn luyện lớn về sự chia sẻ, tính độc lập, cách tự giải quyết vấn đề, cách đưa ra chủ kiến, cách đưa ra quyết định đối với con. Thay bằng ngăn chặn chủ kiến, hành động của con hãy để con tự học cách ra quyết định từ những việc nhỏ, những gì liên quan đến chúng. Nếu vô hại để chúng có thể tự trải nghiệm đúng sai và cha mẹ luôn đứng sau để phân tích cho con tự rút kinh nghiệm nếu thấy chưa đúng.
Trả lời