Menu Đóng

Dạy con thích nghi thái độ sống

Con cũng cần phải học cách rèn bản thân thích nghi với thái độ của người khác

Vì quan trọng nhất là biến sự cố thái độ hành xử của người khác thành bài học

Bởi nếu để ý đến lời nói, thái độ của người khác mà không đặt vào tình huống với quá trình cụ thể thì trẻ cũng khổ mà già càng khổ..

Có hay chăng cha mẹ hiện đại cũng càng phải tỉnh táo với chính mình để tương tác giúp tụi trẻ không bị lối mòn dễ phán xét như nhiều người lớn…

1. Sốc khi đi khám tại bệnh viện

Bạn ấy đi trại hè nước khác từ cấp 1 và du học sớm từ cấp 2 nên cũng quen với văn hóa đơn giản hơn hay còn gọi là lịch sự hơn từ các nước đó. Ngoài ra, khi ở ta thì bạn ấy hay khám viện tư nên cũng được nâng niu hơn. Đến hè lớp 11 cho bạn đi khám tổng thể tại khoa quốc tế của viện công. Cho bạn tự xếp hàng, tự tương tác. Về xếp hàng thì rất nghiêm túc và không có chút tỏ ra sốt ruột hay kêu than. Nhưng đến khi được gọi để hỏi khám gì thì bạn ấy bị sốc. Về thấy mặt tái tái kiểu không vui mẹ mới hỏi

Mẹ: Con sao thế?. Mệt à?

Con ( Nói rất gấp): Không, con không mệt. Nhưng con bị sốc tâm lý mẹ ạ. Bây giờ con vẫn sởn da gà đây này.

Mẹ: Vấn đề gì mà dọa bản lĩnh anh bạn thế ?

Con: Ui mẹ ơi, con thấy cực kỳ lạ luôn đấy, con chưa từng thấy bao giờ luôn…

Mẹ : Là như thế nào?

Con: Ui, con đang sốc đây, con không biết diễn tả kiểu gì luôn ấy. Đây nhé con xếp hàng và đến lượt thì họ nói giọng rất kinh khủng ” Nào, khám cái gì…” và hỏi vài nội dung nữa vẫn kiểu như vậy…. Rất là cáu gắt, lạnh lùng và vô cảm nữa ( bạn ấy cố gằn giọng, lạnh lùng để diễn đạt lại giọng nói, thái độ mà bạn ấy gặp)

Mẹ: Có thế mà cũng sốc, tâm lý yếu quá…

Con: Con không tâm lý yếu mà con bị sốc văn hóa. Sao không nói nhẹ nhàng hơn được nhỉ…, kiểu bình thường thôi cũng được…, đâu cần ngọt ngào…

Mẹ: Con thấy có đông người khám không?

Con: Rất đông

Mẹ: Con biết những người làm bệnh viện hoặc khám bệnh có bị cường độ cao liên tục không?. Họ luôn phải nói gọn, nói gấp mới kịp không?

Con: Con công nhận. Nhưng Tây họ cũng thế nhưng họ không thế

Mẹ: Vì tiếng Tây vốn dĩ ngắn gọn không như tiếng Ta

Con: Ok, cứ cho như vậy đi. Còn về chất giọng và thái độ thì sao?. Sao phải căng thẳng và lạnh lùng thế, con có làm gì họ đâu…

Mẹ: Chắc chắn con không gây ra vấn đề gì khiến họ tức giận, nhưng trong số đông chắc chắn không ít trường hợp có thể vô tình gây ra nên họ cũng bị tác động từ thái độ, lời nói từ các bệnh nhân xếp hàng ấy… Hoặc vì quá đông nên cảm xúc của họ cũng bị leo thang hoặc diễn biến liên tục kiểu như con xếp hàng ấy hoặc con lúng túng mà chậm chẳng hạn…

Con: Con cũng chưa phục lắm. Nhưng con cũng tạm hiểu nên tạm thời không thấy sốc nữa

Mẹ: Ok, lần sau con sẽ không sốc nữa nếu gặp vì mình thấy 1 lần rồi. Còn việc thấy lạ lùng với con mong đợi hoặc khác với gì con thường gặp là bình thường mà….Xong mỗi lần như vậy hiểu tích cực và gác lại thôi đừng phán xét tiêu cực là được.

Con: Không, con không phán xét nhé. Con chỉ tự thấy sốc vì lạ lùng thôi. Bây giờ hết cảm giác đó rồi.

Mẹ: Ok, chỉ cần thế thôi nhỉ

Con: Ok

P/s: Đơn giản một chiều sẽ thành mong manh. Nên đôi khi ta biết sự thật nó tệ nhưng với con trẻ nên cho chúng biết có thể không đến nỗi tệ hoặc tệ cũng thường thôi hoặc tệ cũng là một bài học.

2. Sốc từ giáo viên

Hè lớp 11 tăng cường thêm tiếng Pháp cho bạn ấy. Nhờ một cô GĐ TT du học dạy riêng cho bạn ấy. Sau 2 tuần học về tâm sự:

Con: Mẹ ơi cách cô (…) nói khiến con không thể yêu được TP.

Mẹ: Cô nói kiểu gì?

Con: Cô nói to xong cách dùng từ rất khó nghe

Mẹ: Nói to và nghiêm đến như mẹ là cùng ấy gì. Cụ thể là như thế nào?

Con: Khi cần nói to mẹ nói to nhưng nó có mục đích. Nhưng cô nói kiểu khác. Ví dụ cũng cách nói khi giao bài kiểu con hay bạn gì đó về làm bài tập nhé. Cô ấy không nói được bình thường mà nói ” Về làm bài tập, phải hoàn thành nó trong buổi sau. Có làm được không” hoặc nhiều cái khác nữa cô ấy nói nhanh, nói to và biểu hiện khuôn mặt chẳng có tí vui vẻ gì cứ như bị bắt ép phải dậy con í.

Mẹ: Tùy từng buổi hay buổi nào cũng vậy.

Con: Buổi nào cũng vậy nên con cũng không cởi mở được.

Mẹ: Thế bây giờ con muốn gì?

Con: Con thấy học cô không hợp mà vì cô ấy là GĐ mà con bảo đổi giáo viên thì kỳ cục nên hay mẹ đổi cho con chỗ khác.

Mẹ: Con thấy những người làm giám đốc, quản lý họ có thường ngọt ngào không. Họ thường sẽ như thế nào…?

Con: Họ thường nghiêm túc, giọng quyết đoán thậm chí uy nghiêm ấy..

Mẹ: Con thử xem lại cách thể hiện của cô ấy có giống thế không

Con( Suy nghĩ vài phút): Cũng thấy giống giống nhưng đâu phải quản lý là không cười. Cô ấy chẳng bao giờ cười và hay nói kiểu khiêu khích như con là học sinh tiểu học í. Con nghĩ cô ấy vẫn nên thay đổi cách tương tác khi dạy trong độ tuổi bọn con thay bằng nói như kiểu với nhân viên của cô ấy. Vì bọn con vẫn là trẻ con và cô ấy là giáo viên mà. Con cũng cần được tôn trọng chứ.

Mẹ: Ok cái đó cũng đúng. Nhưng bây giờ thay bằng nghĩ đến chuyển nơi học khác con xem có cách nào thích nghi thì tốt hơn. Vì mình đóng tiền rồi thì cũng cần tôn trọng quyết định của mình và tôn trọng cô ấy.

Con: Cho con suy nghĩ ngày mai trả lời mẹ nhé.

Mẹ: OK, suy nghĩ kỹ kể cả vài ngày cũng được. Nhớ là không có phương án chuyển nơi khác, giáo viên khác hoặc nghỉ học nhé anh bạn.

Con (Ngày mai): Thôi con nghĩ vẫn học tiếp. Mai đi học con sẽ nói vài suy nghĩ và mong muốn của con với cô. Hy vọng cô ấy lắng nghe.

Mẹ: Ok phương án đấy. Chắc chắn cô ấy hay bất kỳ ai cũng lắng nghe nếu con chân tình và thẳng thắn. Tuy nhiên, chú ý chắc chắn con cũng phải nghe từ cô vì có thể con chưa hiểu để tương tác khiến cô hiểu con hoặc con có gì đó khiến cô cũng muốn con cần phải thay đổi hoặc con phải tự biết để thay đổi.

Con: Ok mẹ, tất nhiên phải có hai chiều…

(Sau đó mẹ ngầm phía sau gọi cho cô và trình bày suy nghĩ cũng như cảm xúc của bạn ấy thì cô ấy cười sằng sặc và nói:

Ơ: bạn ấy cũng nhạy cảm nhỉ. Bạn ấy cũng nói đúng đấy vì chị nhắn em cứ nghiêm khắc để thử thách bạn ấy thích nghi nên có thể em bị cứng quá và chưa có sự linh hoạt.

Haha: Bạn này nhìn mọi thứ đơn giản lắm nên cũng dễ sốc và cho va đập là mục đích từ chị. Tuy nhiên, Em dùng từ nghiêm túc nhưng thêm dán nhãn tích cực cho bạn ấy hộ chị nhé. Bạn này rất vĩ hòa di quý với mọi người nhưng đặt lòng tự trọng lên khá cao nên dễ thấy sốc khi vị đối xử mạnh)

Con (Sau khi đi học buổi tiếp theo): Hôm nay con nói chuyện với cô rồi mẹ ạ. Con và cô hiểu nhau hơn rồi. Buổi học hôm nay con thấy ít tệ hơn.. Hy vọng mỗi ngày ít tệ hơn một chút là con thích nghi được…

Mẹ: Ok, 16 tuổi rồi nên tự học cách giải quyết để thích nghi nhỉ. Tương tác giữa Người với người chỉ cần dám đối diện giải quyết mọi khúc mắc trong sự tích cực là luôn OK

Con: Ok mẹ, Con cũng nghĩ vậy.

P/s: Đừng bao giờ thấy con về ca thán về GV hay bất kỳ nơi nào con học mà cho rằng con đúng còn tất cả nơi khác, người khác con nói đến đó là sai. Bởi sự đòi hỏi cảm xúc được vuốt ve hoặc sự không thích học của con sẽ được thỏa mãn thậm chí chúng dễ dàng đạt được mục đích không đúng. Đặc biệt tâm thế tiêu cực sẽ luôn hút điều tích cực mà khác đòi hỏi để biến nó thành tiêu cực…Khi con trẻ trong tình huống này cha mẹ hãy cố gắng nhìn rộng ra những đứa trẻ cũng đang học cô đó, lớp đó, nơi đó sẽ nhận diện đúng đắn về con mình…để có quyết định tương tác đúng.

———

Thực tế Vấn đề này có thể là văn hóa số đông của rất nhiều người lớn chúng ta. Nó đang vô thức lan tỏa đến các con trẻ một cách cũng vô thức đáng tiếc….

Bài liên quan

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *