Bạn biết không! Cuộc đời giống như là cuốn sách do ta tự sáng tác vậy! Mỗi người là một cuốn sách do chính mình tự viết ra và cũng chính mình đọc nó, trải nghiệm với chính nó!
Có người viết chậm theo kiểu thưởng thức. Vì vừa viết vừa ngẫm, vừa sửa đổi tỉ mỉ từng chữ, từng câu để chau chuốt nó cho đến khi thấy hài lòng. Cứ cần mẫn, cần mẫn viết, sửa, viết lại sửa … bằng chính lý trí, cảm xúc thích nghi và thích ứng bền bỉ của mình. Từ đó họ có được từng phần, từng chương, từng mục, từng đoạn, từng câu theo ý mình muốn. Nó là sản phẩm được sáng tác bởi chính sự nỗ lực tích cực và tâm huyết bền bỉ từ chính họ nên họ sẽ luôn tâm đắc và trân trọng nó. Và rõ ràng cuốn sách đó sẽ luôn giúp ích được cho chí ít một số lượng tác giả thậm chí rất nhiều. Nó khiến họ thấy cuộc đời an nhiên để trải nghiệm từ từ chậm chậm như ngồi thưởng thức trà trong các buổi sáng khoan khoái vậy.
Có người sẽ viết nhanh, viết vội, tràn lan không cần nghĩ suy nhân tình thế thái, chỉ cần theo đòi hỏi và mong muốn của riêng mình. Không cần viết để làm gì cho ai, có giúp ích được gì cho ai đó không, chỉ cần tức thời cho mình lúc này với những gì mình cần là đủ. Đó là những sự vội vã xếp đầy vật chất, sự hưởng thụ vật chất…, mà nhiều khi nhanh quá khiến không có dù chỉ một chút thời gian để mình lắng xuống để nghỉ ngơi, để chiêm nghiệm. Cuốn sách vẽ nên với đầy hình ảnh của tham vọng luôn đầy lên từng ngày và từ đó cũng kéo theo sự nghẹt thở co thắt mà đôi lúc cứ tự huyễn hoặc để vượt qua cho đến khi nó tự nổ tung không kiểm soát.
Có người sẽ viết cụt ngủn theo kiểu số mình nó thế, mệnh mình nó vậy. Bụp, chát, chát, bụp có ra sao thì ra kiểu gì nó cũng vậy thôi tránh sao được. Để rồi mỗi chữ, mỗi câu cứ cục cằn, gai góc, bất cần nhưng trong cam chịu, chấp nhận đến tiêu cực thậm chí cực đoan. Mỗi trang viết luôn là ngõ hẹp, là hình hộp tự đóng khung cuộc đời lại. Cuốn sách với những quan điểm fix cứng trong phán xét mọi thứ, mọi người xung quanh. Không có mảy may lắng nghe hay một chút hơi thở nhẹ nhàng mà luôn là sự hắt ra đầy ấm ức, ăn thua. Để rồi cuốn sách cuộc đời chỉ đầy dẫy hố sâu của sự bất lực trong sự gai góc mãi dâng cao.
Có người viết lộn xộn, đang viết cái này lại sọ sang cái khác, lại xoá, lại viết lại, rồi lại xoá…, mãi chẳng thể xong được trang nào. Cái đầu mông lung với đủ thứ nghe thấy, đọc được, học được hoặc những lời khuyên răn…, nhưng chẳng ứng dụng được gì. Cứ ngồi để viết là thấy chẳng để làm gì, nó phải kiểu này, nó phải kiểu kia …, tại sao không thế này mà lại thế kia hoặc chẳng làm được đâu…, nó cứ náo loạn nên chẳng viết ra được cái gì đến cùng hay nói đúng hơn là chẳng làm được gì đến cùng nên mãi mãi chỉ là bản viết nháp bị xé bỏ. Đã không có đường hướng nhưng cũng chẳng có sự kiên trì, bền bỉ nên chẳng thể có nổi một niềm tin viết nên điều ý nghĩa. Cuộc đời luôn dang dở với mọi quy luật từ cuộc sống đến công việc. Cứ mải mê đi kiếm, đi tìm như ý nhưng chẳng thấy đâu. Nó cứ lửng lơ, lơ lửng như cuốn sách viết nháp, viết dở vậy.
Có người viết ngược. Họ cứ bấu víu vào một thứ gì đó trong quá khứ và cho rằng nó là tốt nhất, tốt hơn so với gì đang có ở hiện tại. Và họ bắt hiện tại phải thay đổi ngược về như quá khứ họ có được mà không phân biệt mỗi thời khác nhau thậm chí mối quan hệ khác nhau để rồi luôn càng hoài niệm bắt bóng thì càng khổ sở khi hiện tại nó không như quá khứ. Nhưng có khi họ lại ngược về sự khổ sở, sự không có, sự ám ảnh và mất niềm tin trong hiện tại khi dằn vặt, kêu than, đổ lỗi… Họ cứ mải mê viết ngược dòng mà quên đi hiện tại sẽ ra họ phải thích nghi, lẽ ra họ phải tốt hơn bằng thực tế hành động thay đổi từ chính mình. Cuốn sách cuộc đời họ cứ đi mải miết mà mãi vẫn không đến được ánh sáng của hiên tại nên mãi không tìm thấy chân lý và con đường để mình sẽ đi.
Có người viết quá lên khả năng của mình. Họ có thể tự tạo sự tài năng vượt quá với khả năng và lao theo như thiêu thân để rồi vấp đau không gượng lên được hết lần này đến lần khác nhưng không nhận ra mà cứ muốn phải tiếp tục vượt quá giới hạn bản thân khi cứ tự vẽ ra những thứ không làm được nhưng cho rằng mình đã làm được rất cao siêu trước kia. Họ không chịu nhìn vào thất bại mà chỉ nhìn vào viễn tưởng hoá mà mất đi lí trí gây khổ cho mình cho gia đình. Cuốn sách của họ như những bộ phim phiêu lưu viễn tưởng không có đích đến, không có gì trong tay mà chỉ là sự gào thét muốn làm trong sự đòi hỏi, quẫy đạp khổ sở.
Có người viết quá bằng nỗi sợ hãi. Họ luôn bám víu vào sự sợ hãi một ai đó, một thứ gì đó để rồi không dám hạ bút để viết ra, để hành động mà chỉ để trong đầu mà phòng thủ, để sợ hãi, dể dằn vặt. Họ mâu thuẫn lúc phát điên để mong thoát, lúc lại thu mình dằn vặt run rẩy. Họ đa nghi trong thể hiện mình như thế nào mới đúng, đó là họ phải chấp nhận sợ hãi hay cứ la toáng lên, cứ điên lên cũng được để không phải sợ bất kỳ điều gì, sợ ai… Họ cứ nghĩ, cứ đa nghi và viết lộn xộn lúc này lúc kia nên càng tạo nên lỗ hổng để người khác càng dễ kiểm soát họ hơn. Và cuốn sách cuộc đời họ cũng luôn dở dang bởi sự giằng xéo nên viết tiếp hay dừng.
Cuộc đời là cuốn sách do ta tự sáng tác! Bạn đang viết cuốn sách nào cho cuộc đời mình. Bạn đang cảm thấy như thế nào? Liệu có cần viết tranh mới với mạch mới và nhiều màu sắc tươi mới hơn không? Hãy trân trọng mình để viết nó bằng lý trí tích cực cho mình không khổ và người xung quanh mình được hạnh phúc!
Trả lời