– Cậu nhóc (khoảng 3 tuổi đang ngồi phệt xuống dưới vỉa hè và gào khóc ăn vạ quát rất to): Con làm được sao mẹ lại giằng lại của con! hu hu… ích kỷ, đồ ích kỷ! (la rất to)
– Mẹ cậu nhóc (quát to): Con hư quá rồi đấy đứng lên ngay, mẹ đã bảo là rất nặng con không thể làm được, sao bướng thế.
– Cậu nhóc (vẫn gào lên): Con vừa xách được mà, có nhẹ đâu (chắc nói nhầm), mẹ nói dối.
– Mẹ (vẫn quát to): Con có biết đây là chai mắm và nếu nó vỡ thì sao đây hả, lấy cái gì mà ăn, mà còn nguy hiểm, bẩn nữa đấy, mẹ là người lớn nói thì con phải nghe chứ. Đứng ngay lên không mẹ đánh đòn bây giờ, có đứng không thì bảo? (mẹ kiếm cái roi và nhăm nhăm dọa nhóc)
– Cậu nhóc: Không… con không đứng, mẹ đưa đây con xách cơ! (nhưng vẫn đứng lên)
– Mẹ cậu nhóc: Không là không, đi về nhanh lên cho mẹ nấu cơm, nếu không thì hôm nay con nhịn đấy.
– Cậu nhóc: Vẫn khóc và chạy theo kéo áo mẹ (nhưng mẹ vẫn bước đi và con thì bám áo giằng co phía sau).
– Người chứng kiến cuộc chiến: OK, mẹ ơi đưa tôi xách chai mắm cho. Nào con trai muốn giúp mẹ đúng không. Con thử xách xem nào, cố lên (bé xách đi được vài bước).
– Cậu nhóc: Bác ơi nặng quá ạ
– Mẹ nhóc (quát to): Đấy nói thì không nghe lì lợm.
– Người chứng kiến cuộc chiến: OK, hai bác cháu mình cùng khênh nó nhé (chia 2 quai túi bóng cháu một bên, bác một bên, cầm cẩn thận nhé). Nào chúng ta cùng đi.
P/s: Vấn đề là gì thế nhỉ? Có đến mức độ vì một chai mắm mà cao trào thế này sao?
– Nhiều cha mẹ sao cứ sợ con không thể làm được nhỉ? Thay bằng cứ nói, dán nhãn cho con không thể hãy cho con làm đi nếu nặng và vỡ thì con sẽ có một bài học thực tế còn nếu không thì mẹ và con cùng khênh chai mắm cũng được mà. Đi chậm về nhà lại một chút có sao đâu, con khóc, mẹ quát còn chậm và mệt hơn nhiều mà!
– Hãy để con được làm việc và thậm chí phải tạo cho con tính lịch sự khi giúp đỡ mẹ nữa đấy. Bởi mỗi cuộc chiến như thế này người lớn dán nhãn quá nhiều vấn đề không tốt cho con và nó là sự ngấm ngầm manh nha cho tính cách và khả năng bất ổn của con sau này.
Xem thêm:
Trả lời