
Con trẻ không chỉ học từ bố mẹ.
Chính bố mẹ lại là những người trưởng thành lên từng ngày nhờ chính con mình.
Con giúp bố mẹ hiểu lại quá khứ. Nhìn con, bố mẹ như được sống lại tuổi thơ của chính mình để nhận ra sự vất vả, hy sinh, sai lầm và yêu thương của ông bà mà trước kia chưa từng hiểu nổi.
Con khiến bố mẹ đối diện với phần CON bên trong
Sự nóng nảy, cố chấp, tranh đúng sai và những bản năng hoang dã… đều lộ ra khi nuôi con. Nhờ con, bố mẹ học cách điều chỉnh và trở nên điềm tĩnh hơn.
Con giúp bố mẹ hiểu mình thật sự cần gì. Bố mẹ nhận ra những khoảng trống cảm xúc trong tuổi thơ của chính mình để từ đó học cách bù đắp, chữa lành và xây dựng giá trị nội tâm vững vàng hơn.
Con dạy bố mẹ rằng không phải cứ muốn là được. Con có cá tính, có suy nghĩ, có lựa chọn. Bố mẹ hiểu ra rằng muốn tốt cho con không có nghĩa là kiểm soát con mà là đồng hành.
Con giúp bố mẹ cảm được giá trị yêu thương, trân trọng, hối lỗi. Từ một cái ôm nhỏ, một lời xin lỗi ngây thơ, một nụ cười hay một giọt nước mắt, bố mẹ học được rằng yêu thương cần nhiều lắng nghe hơn là áp đặt.
Con giúp bố mẹ hiểu vô số điều vốn khó hiểu trước đây
Kiên nhẫn, thấu cảm, lắng nghe, tôn trọng, quản trị cảm xúc…Tất cả đều trở thành bài học mới là nhờ con.
——-
Ngày con sinh ra, cả thế giới của bố mẹ đảo lộn. Con khóc là bố mẹ lúng túng. Con cười là bố mẹ nhẹ nhõm.Con nghịch là bố mẹ mệt lử. Con bệnh là bố mẹ hoảng sợ.
Nhưng chính trong những khoảnh khắc đó, bố mẹ âm thầm thay đổi.
Khi con bướng bỉnh, bố mẹ chợt thấy lại hình ảnh mình thuở nhỏ, từng chống đối, từng cãi lời, từng nghĩ bố mẹ không hiểu gì.
Đến khi con đau một chút thôi, bố mẹ mới hiểu tại sao ông bà từng thở dài vì lo cho mình đến thế.
Con đập đồ chơi vì tức giận. Bố giật mình thấy lại sự nóng nảy trong chính mình. Mẹ thấy sự nhạy cảm mà ngày xưa mẹ từng cố giấu.
Con không biết, nhưng mỗi hành động nhỏ của con là một bài học lớn.
Nhờ con, bố mẹ học cách nói nhẹ hơn:
Nhờ con, bố mẹ biết xin lỗi nhau nhiều hơn.
Nhờ con, bố mẹ biết nhường nhịn, biết kiên nhẫn, biết sống chậm lại.
Nhờ con, bố mẹ hiểu rằng yêu thương phải được thể hiện mà không thể im lặng mãi.
Và nhờ con, bố mẹ trưởng thành theo một cách chẳng trường lớp nào dạy được.
Con là bài học khó nhất nhưng cũng đẹp nhất mà bố mẹ từng có.
Con không đến để làm cuộc sống bố mẹ dễ hơn. Con đến để khiến bố mẹ tỉnh lại.
Để bố mẹ nhìn rõ những sai lầm ngày xưa mình từng gây cho ông bà.
Để bố mẹ soi vào bản năng hoang dã trong chính mình, cái phần từng nghĩ là mạnh mẽ nhưng hóa ra rất dễ làm tổn thương con.
Con khiến bố mẹ phải tự hỏi mình đang nuôi con hay đang lặp lại tuổi thơ của chính mình?. Mình đang yêu thương hay đang áp đặt theo nỗi sợ cũ?. Mình đang bảo vệ con hay đang kiểm soát con để thỏa cái tôi?
Con khiến bố mẹ biết thế nào là hối lỗi thật sự. Một lời nói nặng với con có khi khiến bố mẹ ám ảnh cả đêm.
Con khiến bố mẹ biết thế nào là trân trọng. Một cái ôm bé xíu cũng đủ làm tan mọi giận dữ.
Con khiến bố mẹ hiểu rằng không ai giúp mình trưởng thành sâu sắc như chính đứa con bé bỏng của mình.
—–
Chúng ta những bậc làm cha mẹ!.
Có thể chưa từng nói ra, nhưng chính con cái đang dạy chúng ta trưởng thành mỗi ngày.
Chúng dạy ta kiên nhẫn khi ta sắp mất bình tĩnh.
Chúng dạy ta lắng nghe khi ta tưởng mình luôn đúng.
Chúng dạy ta dịu dàng khi ta vốn quen cứng rắn.
Chúng dạy ta buông bỏ kiểm soát khi ta liên tục muốn điều khiển.
Một đứa trẻ sinh ra không phải để được hoàn hảo.
Chúng sinh ra để giúp cha mẹ trở thành phiên bản tốt hơn.
Và khi cha mẹ thay đổi, con cái sẽ thay đổi theo theo cách lành mạnh hơn, ấm áp hơn và đúng nghĩa gia đình hơn.
Con trẻ là bài học kết tinh của vũ trụ gửi đến mỗi người trưởng thành.
Không phải để ta dạy chúng sống, mà để chúng giúp ta học lại cách làm người.
Nuôi con chính là hành trình phản chiếu.
Con nổi nóng ta thấy cái tôi chưa được rèn.
Con sai thì ta nhớ mình đã từng sai như thế nào.
Con khóc thì ta nhận ra ta đã từng tổn thương ra sao.
Con cần ta thì ta hiểu trách nhiệm của yêu thương.
Con trưởng thành thì ta nhận ra mình cũng đang thay đổi.
Trẻ không nói bằng lý thuyết.
Chúng dạy bằng sự thật của cảm xúc.
Bằng ánh mắt, hành động, sự ngây thơ, cả những lỗi lầm rất tự nhiên.
Và rồi một ngày, giữa bộn bề cuộc sống, bố mẹ nhận ra:
Không phải ta đang nuôi con lớn.
Chính con đang nuôi phần người trong ta lớn lên theo cách chân thật nhất!