Khi con chỉ sống trong đòi hỏi theo ý mình có nghĩa rằng phần “con” trong con đang được hoặc bị nuôi dưỡng phát triển, để từ đó con mất đi nhiều thứ và khổ sở lắm đấy:
– Con không nhận thức đúng để sống đúng.
– Con không biết yêu thương và chia sẻ.
– Con không có ý thức và trách nhiệm.
– Con quẫy đạp đau khổ khi không đạt được những thứ mình muốn.
– Con luôn cho mình là nạn nhân của tất thẩy mọi thứ, mọi người, kể cả là nạn nhân của ông trời, của số phận.
– Con không thể thích nghi và phát triển được bản thân.
Sự thật thì càng đòi càng khó để có, càng không có càng trong biện hộ, đổ lỗi, ăn thua, tham vọng, ảo tưởng sức mạnh nghiễm nhiên phải có một cách vô thức để rồi chệch hướng của quy luật cuộc sống một cách đáng thương, đáng giận, đáng trách, …, thậm chí đáng lên án vì phần “con” phát triển có thể khiến con làm những điều tệ hại vượt ngưỡng cho phép.
Xin đừng tạo thêm những đứa trẻ đòi hỏi vượt ngưỡng! Bởi tính cách đòi hỏi vượt ngưỡng mất kiểm soát đang tạo nên những đứa trẻ bị tâm lý rất nặng nề:
– Dọa chết để đòi hỏi vượt ngưỡng theo ý mình.
– Đánh chửi bố mẹ để thoả mãn tâm lý cho rằng mình là nạn nhân của họ.
– Khi bố mẹ chấp nhận bị đánh quen rồi thì đánh chị, em để dằn vặt bố mẹ cho đến khi phải đạt được.
Không biết bao nhiêu lần dặn lòng, thậm chí đưa ra quy định việc không trải nghiệm sâu để tìm ra nguyên nhân gốc và các góc khuất tạo nên tâm lý chống đối khủng khiếp của các con. Nhưng cứ nhìn thấy đứa trẻ ấy nếu để như thế này mà lớn lên thì đồng nghĩa với việc khép toàn bộ tương lai, nhìn bố mẹ chúng khổ sở bất lực thậm chí bất hạnh lại làm sai hết nguyên tắc.
Xã hội hiện đại với sự bao bọc, đáp ứng của cha mẹ hoặc sự a dua của con hoặc mâu thuẫn khi bố mẹ lúc thì chiều chuộng lúc lại áp đặt quát chửi, đánh con đã tạo ra nhiều con khổ từ chính tính cách đòi hỏi bùng nổ để tạo thành sự mất kiểm soát hoàn toàn cảm xúc và hành vi.
Các cha mẹ càng khổ sở bất lực với con thì càng mắc liên tiếp các sai lầm khiến con tệ hơn:
– Sợ con bị tâm lý nên đáp ứng mọi thứ con muốn.
– Sợ con bị tâm lý nên khi con đánh chửi mình vẫn chịu và thậm chí để thân xác cho con đánh thâm tím nhưng miệng vẫn vuốt ve “con bình tĩnh, mẹ yêu con, mẹ thương con”, và phát triển sự đòi hỏi mỗi ngày một cao hơn đến mức con không còn biết sợ hay quý trọng mình và bất kỳ ai.
– Thậm chí sợ con giết mình nên càng nhún nhường hết và chấp nhận hết.
Những đứa con ấy cứ chỉ đòi hỏi mà lớn lên hoang dã, tự do hoặc trở nên ngô nghê vô thức đến đáng thương.
Tôi thường cho mình trải nghiệm để bố mẹ nhận ra và thường phải bị những vết thương mới, những vết sẹo từ các con khi muốn các con thoát hết ra sự quẫy đạp tính cách để tạo nên thứ được gọi là căn bệnh tâm lý. Mỗi lần như vậy tôi không thấy đau vì vết thương của chính mình mà thực sự đau cho các con, đau cho các bậc cha mẹ trong hoàn cảnh này!
Hãy dừng lại sự kỳ vọng áp đặt con và hãy dừng sự mâu thuẫn khi bố một kiểu, mẹ kiểu khác, ông bà kiểu khác nữa, người thì ầm ầm, người lại vuốt ve, lúc thì chiều chuộng, lúc lại cấm đoán. Con không biết ai đúng, ai sai nên cứ ở giữa mặc sức tung hoành tự do hoặc che chắn đòi hỏi theo ý mình cho dễ nhất từ đó sẽ phát triển đến mức khó để kiểm soát vì mãi không thoả mãn mong muốn của chúng!
Trả lời