Các con ảnh hưởng từ văn hóa sống của cha mẹ như thế nào?
Xin đừng cứ chỉ đổ lỗi cho xã hội hay trường học. Đã đến lúc các bậc cha mẹ Việt cần nhìn rõ vào văn hóa sống của chính mình để các con không quá khổ?
Thứ nhất: Cha mẹ luôn không đúng giờ hoặc sẵn sàng hủy bỏ cuộc hẹn, buổi học mà không một lời nhắn nhủ. Coi nó là chuyện bình thường, là đương nhiên. Vì vậy, cha mẹ có nói trời nói biển con phải đúng giờ, con phải đi học đầy đủ, con phải tôn trọng cuộc hẹn, con phải tuân thủ tập thể…, thì cái đầu của con cũng chẳng thể hấp thụ nổi trong sự thắc mắc rằng “Sao bố mẹ mình làm được mà mình thì không thể chứ?”.
Thứ hai: Cha mẹ luôn có cách hành xử bốc đồng trong đòi hỏi, thậm chí dùng sự dọa dẫm thiển cận…khi cần giải quyết vấn đề hoặc luôn tức giận to tiếng trong cả ở nhà, ra ngoài một cách bộc phát vô lý… Coi nó là lẽ dĩ nhiên quyền lợi mình phải được như vậy hoặc mình là ai chứ mà người khác dám cả gan với mình… Vì vậy, cha mẹ có nói ngàn vạn lần con phải biết chia sẻ, con phải biết kiềm chế tức giận…. thì cái đầu của con càng vô cùng không thể làm nổi trong sự hấp thụ ngấm ngầm tính xấu của chính cha mẹ mà cha mẹ cũng chẳng nhận ra sự xấu tính này vì giống nhau quá.
Thứ ba: Cha mẹ luôn suy nghĩ tiêu cực, tâm lý nhạy cảm tiêu cực trong sự luôn thấy không như mình muốn nên ấm ức, khó chịu, né tránh vấn đề trong tức giận trách người. Coi nó là sự bất công đang phải chịu của chính mình nên thậm chí cố tình chỉ sử dụng cái tôi đòi hỏi vô thức của bản thân mà gây phiền phức cho người khác, thậm chí nhiều người khác…và cho là đúng đắn, thậm chí ép người bằng kiểu tính khí anh Chí để đạt được mục đích theo kiểu người khác không muốn dây dưa càng tốt chỉ cần quyền lợi của bản thân đạt được là đủ. Vì vậy, cha mẹ có dạy con kiểu trời nó cũng chẳng thể tích cực, tốt tính nổi vì sự tiêu cực đã ăn sâu vào từng ngóc ngách của não bộ con.
Thứ tư: Cha mẹ ham chơi, ham điện thoại… , ham công nghệ, sống kiểu tự do thích thì làm, không thích mặc kệ và cho đó là cuộc sống hiện đại nên phải thế. Coi nó là sự theo kịp thời đại và thậm chí cổ súy nó một cách rất tôn thờ. Vì vậy, cha mẹ có bắt con, đánh con… phải không chơi game, không lười học, không chơi với bạn xấu, không hoang phí, không bẩn thỉu cũng là điều quá khó khi mà cái đầu của con, mắt nhìn của con đã không thể điều khiển được khác cha mẹ chúng.
Thứ năm: Cha mẹ không có tính kiên trì, tỉ mỉ, vượt khó, luôn làm một chút đã chán, đã cho rằng khó hoặc không thể nên bỏ, cần nhẫn nại một chút cũng không thể mà luôn bốc đồng đổ lỗi, cần lắng xuống để nghe và nghĩ nhiều hơn càng khó vì luôn găng lên gai góc cho rằng mình biết tuốt nên người khác sai mình luôn đúng (theo kiểu ăn thua). Coi nó là điều quá khó chẳng thể nên chẳng cần thay đổi. Vì vậy, Cha mẹ bắt con tập trung, bắt con nghe lời, bắt con phải kiên trì, bắt con phải nhẫn trước mình là điều không thể bởi tấm gương phản chiếu ngược kia cứ ầm ầm khiến cái đầu con không thể trật tự mà nghĩ ra được như thế nào cho đúng.
(Rất xin lỗi các cha mẹ khác đang nỗ lực tích cực và không trong bộ phận cha mẹ kiểu này nhé!)
Trả lời