Xã hội hiện đại và phức tạp kéo theo đủ thứ phức tạp. Nuôi dạy con cũng trở nên lộn xộn phức tạp. Cứ trống đánh xuôi kèn thổi ngược từ chính trong quan điểm, cách thức dạy con của mỗi bố, mỗi mẹ cộng thêm của nhiều người xung quanh con.
Nhiều các cha mẹ đang vô tình mất phương hướng, để khiến cha mẹ và con cứ ngày càng rơi vào mối bòng bong rối tung rối mù đến mệt mỏi thậm chí mất kiểm soát.
Thứ nhất: Muốn con mình phải thành thiên tài hoặc chí ít cũng phải được khen là thông minh, giỏi để rồi đi nghe người khác kể về con họ, cách họ dạy con thành thiên tài thì thấy tủi thân, thấy mình kém cỏi, thấy mình đáng trách hoặc giá mà con mình được như vậy hoặc con mình phải như vậy. Sau đó ra sức để uốn nắn con, dạy con đúng như họ nói, tạo động lực bằng cách so sánh con với những “thiên tài” đến mức “Đầu con muốn nổ tung bác ạ, con thấy thật áp lực, con là con chứ sao cứ bắt con là người khác, con chỉ vậy thôi càng bắt con càng chỉ vậy thôi, con thấy mệt mỏi lắm” – Trích câu nói của 1 con lớp 4 khi tâm sự với Phạm Hiền)”.
Thứ hai: Xa rời con vì bận mà không biết con thay đổi và phát triển như thế nào nhưng cứ bản năng sai là quát, tức là chửi, chướng mắt là trì chiết, để rồi không cần biết tại sao con lại như vậy, không cần biết con có sai thật không, không cần biết con cảm thấy thế nào. Sau đó phừng phừng thể hiện cái tôi trong sự trỗi dậy mạnh mẽ của cái quyền cha mẹ đến mức “Con sai cũng được chẳng muốn nói, nói cũng thế thôi nên tốt nhất im lặng là vàng. Vì có những lúc con lên tiếng còn bị đánh nữa cô ạ. Con mặc kệ chẳng cần quan tâm – Trích câu nói của 1 con lớp 10 khi tâm sự với Phạm Hiền)”.
Thứ ba: Không hiểu con và chẳng cần công nhận bất kỳ điều gì nếu nó chưa vừa mắt hoặc chưa đạt theo ý muốn, chưa đạt theo sự kỳ vọng của cha mẹ, để rồi luôn luôn sỗ sàng kiểu chẳng làm được gì hoặc quá lười hoặc quá hư, hoặc thế này hoặc thế kia. Sau đó là leo thang đổ sự căng thẳng, tức giận lên con đến mức có thể khiến con thấy bất công, bất mãn “Vô lý, thỉnh thoảng con mới quên rửa bát thì mẹ không được vơ đũa cả nắm nói là con lười rửa bát chứ, hoặc con chưa bao giờ thiếu bài tập trên lớp chỉ là mẹ giao thêm nhiều quá con không muốn làm thì sao lại bảo con là không chịu học bài, vô cùng vô lý nên bây giờ con chẳng muốn làm gì cả, vì không làm thì có khi không bị mắng bác ạ, còn làm thì kiểu gì cũng bị mắng hoặc bị chê – Trích câu nói của 1 con lớp 6 khi tâm sự với Phạm Hiền)
Từ đó các con cũng thoả sức phát triển lộn xộn lúc này lúc nọ theo đúng sự biến đổi ngược xuôi của bố mẹ và những người liên quan quanh con. Sự nổi giận ngầm để tạo cảm xúc buông bỏ là vô cùng đáng ngại với các con.
Nên cần lắm cách thức dạy con đúng đắn, cần lắm sự tỉ mỉ để quan sát, tỉ mỉ để lắng nghe, tỉ mỉ để thấu hiểu, tỉ mỉ để nói…, và bình tĩnh để hành động của các cha mẹ!
Trả lời