Niềm vui là của mình và do mình biết nắm giữ em nhỉ. Nước mắt có thể khiến em yếu đuối nhưng cũng có thể khiến em mạnh mẽ hơn. Đau hoặc buồn quá cứ khóc thật lớn nhưng hãy nhớ em luôn phải có tiềm thức lý trí mạnh mẽ rằng mình chắc chắn phải vượt qua!
Chị Phạm Hiền ơi em báo với chị là dạo này em tốt lắm, em thấy vui vẻ và không còn nghĩ ngợi để buồn nữa!
Chị đừng ghét và giận em nữa nhé. Đúng là em ích kỷ thật chị nhỉ?
Sao thời điểm đó em lại chỉ có suy nghĩ là khi bị khoét hết ngực rồi thì em sẽ bị chồng chê, trong em lúc đó luôn chỉ là các hình ảnh tưởng tượng bị chồng bỏ rơi, chồng đi ngoại tình…, và chỉ muốn chết.
Bình thường khi chưa bệnh thì em chỉ nghĩ đến con, chăm con. Thậm chí có lúc chồng em lại giận dỗi vì em chỉ biết đến con. Thế mà khi bệnh tật vào thì tự nhiên quên cả con mà chỉ nghĩ đến chồng mà toàn nghĩ xấu cho anh ấy. Lạ quá chị nhỉ?
Lần nào em đến chị cũng dành rất nhiều thời gian cho em, chia sẻ cho em từng chút một, dạy em cách thay đổi suy nghĩ từng chút một. Lúc đó em hiểu lắm nhưng rồi về nhà chỉ được vài ngày lại vẫn vậy chị ạ!
Nhưng đến khi chị bảo em đưa chồng đến và hôm đó chị đã mắng em một trận trước mặt chồng em vì em ích kỷ, vì em không hiểu biết và mắng nhiều nhiều nữa. Lúc đầu em ngạc nhiên và thấy sốc vì nghĩ chị đã chán ghét nên không muốn giúp em nữa. Thậm chí chị còn nói là không ứng dụng được những gì mà chị chia sẻ thì lần sau đừng có đến gặp chị nữa. Chị bảo em đi ra ngoài và không nói chuyện với em nữa mà chị chỉ nói chuyện với chồng em. Em ra ngoài và khóc rất nhiều vì nghĩ sẽ không còn chỗ dựa nào nữa.
Nhưng đến khi về nhà em thấy thái độ của chồng em khác hẳn. Anh ấy giúp em và thể hiện tình cảm với em rất khác, vì trước yêu thì có nhưng từ ngày lấy nhau thì chồng em rất vô tâm.
Sau đó em vẫn khóc rất nhiều và chồng em đã nói rằng chị đã chia sẻ với chồng em để anh ấy hiểu em đang tuyệt vọng và cần anh ấy giúp em như thế nào, và anh ấy xin lỗi em vì đã không hiểu em nên từ bây giờ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Khoảng hơn 3 tháng rồi chị nhỉ. Bây giờ em ổn định rồi, em đã làm việc nhà và dạy các con học được rồi chị ạ. Em thấy vui và đúng như chị nói “Em mất đi một thứ nhưng em sẽ có nhiều thứ hơn nữa”!
Anh nhà em bây giờ không vô tâm đi nhậu nữa mà thường về nhà đúng giờ để giúp các con học tập và đưa cả nhà đi chơi vào cuối tuần chị ạ!
Một lần nữa em cảm ơn chị nhiều lắm, em sẽ vấn gửi thư tâm sự với chị chị nhé!
Em N.T.H – Tâm sự năm 2016
Trả lời