Thằng bé đã bị cho là mắc bệnh tâm lý – trầm cảm từ năm lớp 7 và phải uống thuốc nhưng nó vẫn phải học cho đến khi gần hết kỳ 1 lớp 9 thì không chịu được nữa mà phải nghỉ, nhất định không đến trường vì:
- Đánh cô để bị đuổi học,
- Chạy đi tìm chung cư để muốn nhảy xuống chết.
Vừa phải vào viện tâm thần để điều trị nội trú mà mẹ nó vẫn kỳ vọng: “Bác ơi có cách nào để chỉ 1 tuần điều trị thôi và bác khuyên con đến trường chỉ cần có mặt thôi cũng được vì còn hơn 2 tháng nữa là con thi tốt nghiệp rồi”.
Nói đi nói lại với chỉ một mong muốn con có tấm bằng tốt nghiệp cấp 2 mà không cần nghĩ nó để làm gì cho con. Thực sự thì không phải chỉ người mẹ này mà tôi luôn phải bất lực với nhiều mẹ kiểu này và muốn mắng, muốn đánh họ một trận để may ra họ có thể tỉnh ra vì không hiểu họ là ai trên trái đất này khi có thể kỳ vọng mất kiểm soát vào con đến vậy.
Bình thường nó cam chịu đè nén nhưng trong chống đối không làm gì, không nghe gì, chỉ ăn, ngủ, xem ti vi, chơi với câu cửa miệng “muốn chết”, chết còn chẳng sợ thì còn sợ ai, sợ gì. Nó không nói gì và bắt người khác cũng phải im lặng. Đến khi dồn được phải bật ra thì nó đánh người, đánh bố và hét thống thiết bất lực: Học, học lúc nào cũng học, hết học trên trường, lại học thêm 2 buổi toán, 2 buổi văn, 3 buổi tiếng anh, ở nhà cũng phải học không nghỉ, bị bệnh rồi, mệt rồi ở nhà vẫn phải học, học, học.
Còn bây giờ trong nó chỉ là sự đòi hỏi, sự bất mãn vượt ngưỡng để rồi tạo thành bệnh cho chính mình nên nó đã không còn đơn thuần là bệnh tâm lý mà là tính cách, đạo đức khi không cần biết yêu thương mình, yêu thương bố mẹ.
Vậy đấy, sự kỳ vọng vào con nên chỉ cần con học không phải làm gì? Guồng quay của con ngoài học chẳng có gì hứng thú, ngoài học nên cái đầu càng dập khuôn lại vì không biết làm gì để giải quyết các vấn đề dù nhỏ nhất quanh mình. Không có bạn chơi vì không có kỹ năng chơi với bạn, vì không có chủ đề nói chuyện, vì không biết chơi gì, vì thấy chúng bạn nhanh quá nên sợ mà con càng thu mình lại. Không phải làm gì việc nhà bây giờ lớn hơn bắt làm thì loay hoay, khó chịu lại thêm bị chửi mắng.Để rồi tìm mọi cách để quẫy đạp đến cùng mà trở nên khổ sở. Và kết quả cuối cùng cha mẹ nhận được gì khi cuối cùng chỉ học thôi thì con đã buông một cách gai góc xù xì khó đỡ thậm trí mắc phải căn bệnh tâm lý. Nhưng với quan điểm có bệnh thì vái tứ phương bằng đủ mọi phương pháp nhưng bản thân mình cần thay đổi gì để con khỏi bệnh từ gốc thì ít khi cha mẹ nhận ra. Đây cũng là nguyên nhân tại sao các con đã mắc phải tâm bệnh này thì dường như phải đi theo nó cả cuộc đời.
Trả lời